Người xưa có câu “giàu nuôi chó, khó nuôi dê, không nghề nuôi ngỗng”,
thật đúng với hoàn cảnh của ông Nguyễn Văn Bình ở thôn Đại Áng, xã Ninh
Hòa, (Hoa Lư, Ninh Bình).
Theo lời ông Nguyễn Hùng Vương – Chủ tịch Hội Nông dân xã Ninh Hòa, gia đình ông Bình từng là hộ nghèo nhất nhì trong xã, nhưng sau nhiều năm bén duyên với nghề nuôi dê, đến nay gia đình ông đã thoát nghèo, có tiền xây được nhà khang trang, cho con cái ăn học. Hiện gia đình ông đang có trong tay đàn dê gần 50 con trị giá vài trăm triệu đồng. Ông Bình bảo: “Nhà nuôi được dê nên khi có công, có việc hay cần đóng tiền học cho con chỉ cần nhấc điện thoại gọi khách vào bắt là có tiền tươi ngay không phải chạy ngược xuôi vay lãi như trước nữa”.
Theo lời ông Nguyễn Hùng Vương – Chủ tịch Hội Nông dân xã Ninh Hòa, gia đình ông Bình từng là hộ nghèo nhất nhì trong xã, nhưng sau nhiều năm bén duyên với nghề nuôi dê, đến nay gia đình ông đã thoát nghèo, có tiền xây được nhà khang trang, cho con cái ăn học. Hiện gia đình ông đang có trong tay đàn dê gần 50 con trị giá vài trăm triệu đồng. Ông Bình bảo: “Nhà nuôi được dê nên khi có công, có việc hay cần đóng tiền học cho con chỉ cần nhấc điện thoại gọi khách vào bắt là có tiền tươi ngay không phải chạy ngược xuôi vay lãi như trước nữa”.
Chia sẻ về quá trình gian nan để phát
triển kinh tế, ông Bình cho biết, trước ông cũng làm đủ mọi nghề để kiếm
sống, từ phụ hồ đến chạy chợ, cứ ở đâu có người thuê là làm nhưng được
một thời gian thấy sức khỏe yếu dần, ông chuyển về nhà làm nông nghiệp,
rồi bén duyên với nghề nuôi dê núi. Nói về mức thu nhập của gia đình ông
Bình, không ít người trong và ngoài xã phải nể phục, bởi ở vùng đất bán
sơn địa “khỉ ho, cò gáy” đất đai cằn cỗi, khắc nghiệt này, để tìm ra
hướng đi thoát nghèo đã khó nói gì đến làm ra tiền thu nhập cả trăm
triệu đồng mỗi năm.
Tính đến nay, ông cũng đã có hàng chục
năm gắn bó với nghề nuôi dê nên khi nói về kinh nghiệm nuôi con vật này
thì ít ai trong vùng sánh được. Ông Bình bảo: Nuôi dê biết thì rất dễ,
nhưng không biết thì cũng rất khó vì dê là con vật ít dịch bệnh nhưng
khi đã mắc bệnh nấm (giống bệnh lên sởi ở người) rất khó chữa, chỉ có để
dê chết mang đi tiêu hủy thôi. Để dê được khỏe mạnh, tránh được dịch
bệnh ông luôn phải theo sát đàn dê mỗi khi cho đi ăn, không để dê ăn ở
các bờ ruộng dưới đồng bằng vì khi mùa vụ đến nông dân phun thuốc trừ
sâu rất nhiều. Dê ăn phải cỏ có nồng độ thuốc trừ sâu cao rất nguy hiểm.
Ông Bình cho biết thêm, tại địa phương
hiện đang có kiểu nuôi dê hoang dã, chăn thả tự do trên rừng núi đá
không làm chuồng cho dê ở, dù cho chất lượng thịt dê ngon nhưng tiềm ẩn
nhiều rủi ro dịch bệnh nên gia đình chọn cách chăn nuôi bán hoang dã
(ngày cho ăn trên núi, tối đuổi về chuồng nhốt) sẽ vừa kiểm soát được
dịch bệnh lại dễ bắt bán khi khách hàng cần. Ông bày tỏ: “Trong những
năm gần đây, nhờ có ngành du lịch phát triển, du khách đến tham quan
nhiều, tạo điều kiện cho nghề nuôi dê phát triển, người dân có thu nhập
cao”.
Ông Bình chia sẻ thêm: “Khách du lịch
đến địa phương ngày một nhiều hơn, cũng là vì lý do ở đây có nhiều thắng
cảnh đẹp và đặc biệt là có món thịt dê được người địa phương chế biến
ngon nức tiếng đó”.
(Dân Việt)