ăn lắm thì hết miếng ngon, nói lắm thì hết lời khôn, hóa rồ
ăn rồi nằm ngả nằm nghiêng, có ai lấy tớ thì khiêng tớ về
ăn thì ăn lấy miếng ngon, làm thì chọn việc cỏn-con mà làm
ai mà nói dối cùng ai, thì trời giáng họa cây khoai giữa đồng
ai mà phụ nghiã quên công, thì đeo trăm cánh hoa hồng chẳng thơm
ai nhất thì tôi thứ nhì, ai mà hơn nữa tôi thì thứ ba
ai ơi, đã quyết thì hành, đã đốn thì vác cả cành lẫn cây
ai ơi, chớ vội cười nhau, cây nào là chẳng có sâu chạm cành
ai ơi, chớ vội cười nhau, cười người hôm trứơc hôm sau người cười
ai ơi, đừng chóng chớ chầy, có công mài sắt có ngày nên kim
ai ơi, giữ chí cho bền, mặc ai xoay hướng đổi nền mặc ai
ai ơi, hãy ở cho lành, kiếp này chẳng gặp, đề dành kiếp sau
ai về nhắn chị hàng cau, chiều buồm dấp nước giữ màu cho tươi
ai về, tôi gửi buồng cau, buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy
ai về, tôi gửi đôi giầy, phòng khi mưa gió để thầy mẹ đi
anh đánh thì tôi chịu đòn, tính tôi hoa-nguyệt, mười con chẳng chừa
anh đi ba bữa anh về, rừng sâu nước độc, chớ hề ở lâu
anh đi đàng ấy xa xa, để em ôm bóng trăng tà năm canh
anh đi em ở lại nhà, hai vai gánh nặng mẹ già con thơ
anh đi lúa chửa chia vè, anh về lúa đã đỏ hoe đầy đường
anh kia có vợ hay chưa, mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào?
anh ơi phải lính thì đi, cửa nhà đơn chiếc đã thì có em
anh trông thân-thế tôi này, có ăn có mặc nó bầy ra đây
áo người mặc đoạn cởi ra, chồng người ấp mượn, canh ba lại hoàn
bắc cân thiên tạo mà cân, vàng thì nặng một, ái ân nặng mười
bắc thang lên hỏi ông trời, những tiền cho gái có đòi được không
bực mình chẳng muốn nói ra, muốn đi ăn cỗ chẳng ma nào mời
ba đồng một bát nước chè, tuy rằng em đẹp nhưng què một chân
bà già đã tám mươi tư, ngồi trong cửa sổ gửi thư lấy chồng
bà gia khó tánh không vừa, con dâu cũng phải sớm trưa cho tròn
ba năm ở với người đần, chẳng bằng một lúc ở gần người khôn
ba phen quạ nói với diều, cù lao ông chưởng còn nhiều cá tôm
ba phen quạ nói với diều, ngả kinh ông hóng có nhiều vịt con
ba phen quạ nói với diều, vườn hoang cỏ rậm thì nhiều gà con
bạc bảy đâu sánh vàng mười, mồ côi đâu sánh cùng người có cha
bậu về, bậu nhớ qua chăng? qua về, qua nhớ hàm răng bậu cười
bởi anh tham thích việc công, cho nên mới có bồ trong bịch ngoài
bần cư tại thị vô nhân vấn, phú tại sơn lâm hữu khách tầm
bán hàng ăn những chùm cau, chồng con có biết cơ cầu nầy chăng
bạn vàng lại gặp bạn vàng, long, lân, qui, phụng, một đoàn tứ linh
bảng treo tại chợ cai tài, bên văn bên võ có tài ra thi
bao giờ cá lý hóa long, đền ơn cha mẹ ẵm bồng ngày xưa
bao giờ cho đến tháng năm, thổi nồi cơm nếp vừa nằm vừa ăn
bao giờ cho khỉ đeo hoa, cho voi đánh sáp, cho gà nhuộm răng
bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn
bé nhưng mà bé hạt tiêu, bé cay, bé đắng, bé xiêu lòng người
biết đâu là tổ chuồn-chuồn, biết đâu cú đậu, biết đâu lươn nằm
bông lài, bông lý, bông ngâu, không bằng bông bưởi, thơm lâu, dịu dàng
bông ngâu rụng xuống cội ngâu, em còn phụ mẫu dám đâu tư tình
bông thơm thơm lạ thơm lùng, thơm cây, thơm rễ, người trồng cũng thơm
bướm bay, bướm cũng bạc đầu, thấy hoa thiên-lý cúi đầu làm tôi
bươm-bướm mà đậu cành hồng, đã yêu con chị, lại bồng con em
cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư
cá lên khỏi nước cá khô, làm thân con gái lõa lồ ai khen
cá nục nấu với dưa hồng, lờ-lờ có kẻ mất chồng như chơi
cám ơn bà nguyệt ông tơ, xe đôi chỉ thắm em nhờ được không?
cầm vàng mà lội qua sông, vàng trôi không tiếc, tiếc công cầm vàng
cạn đàm thì uống nước khe, hết người lịch-sự, thì ve người đần
càng già, càng dẻo, càng dai, càng gẫy chân chõng, càng sai chân giường
cây cao bóng mát không ngồi, ra ngồi chổ nắng trách trời không râm
cây cao chẳng quản gió rung, đê cao chẳng quản nước sông tràn vào
cây cao thì gió càng lay, càng cao danh-vọng càng dày gian-truân
cha chài, mẹ lưới, con câu, chàng rể đóng đáy, con dâu ngồi nò
cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ thì tính tháng tính ngày
chàng ơi phải lính thì đi, cửa nhà đơn chiếc, đã thì có em
chàng ơi phụ thiếp làm chi, thiếp là cơm nguội, để khi đói lòng
chàng về để áo lại đây, để khuya em đắp, gió tây lạnh lùng
chẳng được miếng thịt miếng xôi, cũng được lời nói cho nguôi tấm lòng
chẳng nên cơm cháo gì đâu, trở về đốt bãi, trồng dâu nuôi tằm
chanh chua thì khế cũng chua, chanh bán có mùa, khế bán quanh năm
cháu lành cháu ở cùng bà, cháu còn nghịch ngợm, cháu ra ngoài đường
cháu ơi cháu ở với ông, để mẹ lấy chồng kiếm chút em con
chỉ đâu mà buộc ngang trời, tay đâu mà đậy miệng cười thế-gian
chỉ điều ai khéo vấn vương, mỗi người mỗi xứ, mà thương nhau đời
chì khoe chì nặng hơn đồng, sao chì chẳng đúc nên còng, nên chuông
chim khôn đậu nóc nhà quan, trai khôn tìm vợ, gái ngoan tìm chồng
chim khôn chưa bắt đã bay, người khôn chưa nói dang tay đỡ lời
chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dể nghe
chim khôn thì khôn cả lông, khôn cả cái lồng, người xách cũng khôn
chim khôn tránh lưới, tránh dò, người khôn tránh chốn xô-đồ mới khôn
chim xanh đậu nhành cây khế, anh thương một nàng ở Huế mới vô
chim, gà, cá, lợn, cành cau, mùa nào thức ấy giữ mầu nhà quê
chiều chiều én liệng trên trời, rùa bò dưới nước, khỉ ngồi trên cây
chiều chiều lại nhớ chiều chiều, nhớ người áo trắng khăn điều vắt vai
chiều chiều lại nhớ chiều chiều, nhớ nồi cơm nguội nhớ niêu nước chè
chiều chiều mây phủ hải vân, chim kêu ghềnh đá gẫm thân em buồn
chiều chiều vịt lội cò bay, ông voi bẻ mía, chạy ngay vô rừng
chớ chê em xấu em đen, em như nước đục đánh phèn lại trong
chớ nghe quân tử nói òn, mà rồi có lúc ẫm con một mình
chớ thấy hùm ngủ vuốt râu, đến khi hùm dậy, đầu-lâu không còn
chợ chiều nhiều khế, ế chanh, nhiều con gái lạ nên anh chàng ràng
chơi trăng từ thuở trăng non, chơi hoa từ thuở hoa còn trên cây
chó đâu chó sủa chỗ không, chẳng thằng ăn trộm, cũng ông ăn mày
chó ốm xấu mặt chủ nhà, nàng dâu rách rưới, mụ gia thẹn-thùng
chốn uớc-mơ lất-lơ mà hỏng, nơi tình-cờ mà đóng nhân-duyên
chồng đánh bạc, vợ đánh bài, chồng hai ba vợ, vợ hai ba chồng
chồng cô, vợ cậu, chồng dì, trong ba người ấy, chết thì không tang
chồng còng lại lấy vợ còng, nằm phản thì chật, nằm nong thì vừa
chồng già vợ trẻ là tiên, vợ già chồng trẻ là duyên nợ-nần
chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa một đời không khê
chồng giận thì vợ làm lành, miệng cười hớn-hở, rằng : Anh giận gì ?
chồng hen lại lấy vợ hen, đêm nằm cò-cử như kèn thổi đôi
chồng khôn vợ đặng đi giày, vợ khôn chồng ắt có ngày làm quan
chồng lớn vợ bé thì xinh, chồng bé vợ lớn ra tình chị em
chồng người chẳng mượn được lâu, mượn người hôm trước, hôm sau người đòi
chồng thấp mà lấy vợ cao, nồi tròn vung méo, úp sao cho vừa
chữ rằng: "chi tứ vu qui", làm thân con gái, phải đi theo chồng
chữ tình ai bứt cho rời, tơ hồng đã định đổi dời được đâu
chừng nào đá nổi vông chìm, muối chua chanh mặn, mới tìm đặng anh
chú kia nhổ mạ trên cồn, nước nôi không có miệng mồm lấm lem
chuột chù chê khỉ rằng hôi, khỉ lại trả lời : cả họ mày thơm
chuồn-chuồn có cánh thì bay, kẻo thằng ỏng bụng bắt mày đem chôn
chuông già đồng điệu chuông kêu, anh già lời nói, em xiêu tấm lòng
cờ bạc canh đỏ, canh đen, nào ai có dại đem tiền vứt đi
cờ bạc là bác thằng bần, ruộng nương bán hết, chôn chân vào cùm
cơm ăn mỗi bữa một lưng, hơi đâu đi giận người dưng thêm phiền
cơm hẩm nấu với cá kho, chồng xấu vợ xấu nhưng lo mà gầy
cơm sôi cả lửa thì khê, việc làm hay hỏng là lề thế gian
có chồng chẳng được đi dâu, có con chẳng được đứng lâu một giờ
có chồng mà chẳng có con, khác chi hoa nở trên non một mình
có cưới mà chẳng có cheo, nhân duyên trắc trở, như kèo không đinh
có duyên lấy được chồng già, ăn xôi bỏ cháy, ăn gà bỏ xương
có khó mới có mà ăn, không dưng ai dể mang phần tới cho
cô kia đen thủi đen thui, phấn đánh vô hồi, đen vẫn hoàn đen
cô kia má tựa hồng than, nằm đâu ngủ đãy, lại toan chê chồng
có trầu mà chẳng có cau, làm sao cho đỏ môi nhau thì làm
có vàng, vàng chẳng phân phô, có con, con nói trầm trồ mẹ nghe
có vất vả mới thanh nhàn, không dưng ai dể cầm tàn che cho
có việc thì lo phay pháy, không việc thì ngáy pho pho
con cô, con cậu thời xa, con chú, con bác, thật là anh em
con cóc nằm ép bờ ao, lăm-le lại muốn đớp sao trên trời
con gà con vịt cũng không, bóng tre có mát, ngoài đồng không ai
con gái giống cha giàu ba họ, con trai giống mẹ khó ba đời
con gái giống cha, giầu ba mươi đụn, con trai giống mẹ khó lụn tận xương
con gái là con người ta, con dâu mới thật mẹ cha cưới về
con gái mới về nhà chồng, thổi cơm nồi đồng, nửa sống nửa khê
con gái mười hai bến sông, bến đục thì chịu, bến trong thì nhờ
con mèo con chuột có lông, ống tre có mắt, nồi đồng có quai
con người có cố, có ông, như cây có cội, như sông có nguồn
con ông Ðô-Ðốc, Quận-Công, lấy chồng cũng phải gọi chồng bằng anh
con quạ tha lá lợp nhà, con cu chẻ lạt, con gà dừng phên
con quan thì lại làm quan, con nhà kẻ khó đót than tối ngày
con quì lậy chúa ba ngôi, con lấy được vợ con thôi nhà thờ
con sâu làm rầu nồi canh, một người làm đĩ xấu danh đàn bà
còn duyên đỏng-đảnh chê chồng, hết duyên, ngồi gốc cây hồng nhặt hoa
còn duyên kẻ đón người đưa, hết duyên đi sớm về trưa một mình
còn duyên kẻ đón người đưa, hết duyên, đi sớm đi trưa mặc lòng
còn duyên kẻ đón người đưa, hết duyên, vắng ngắt như chùa bà Ðanh
còn duyên kén những trai tơ, hết duyên, ông lão cũng vơ làm chồng
còn duyên như tượng tô vàng, hết duyên, như tổ ong tàn ngày mưa
còn tiền, chè chén cũng hay, hết tiền, đi ngủ lại hay giật mình
còn trời, còn nước, còn non, còn cô bán rượu anh còn say-sưa
công cha như núi Thái-Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chẩy ra
công danh theo đuổi mà chi, sao bằng chăm chỉ lấy nghề canh nông
cực lòng em phải nói ra, chờ trăng, trăng xế, chờ hoa, hoa tàn
cười người chớ có cười lâu, cười người hôm trước hôm sau người cười
của đời muôn sự của chung, hơn nhau một tiếng anh-hùng mà thôi
của làm ra để trên gác, của cờ bạc để ngoài sân, của phù-vân để ngoài ngõ
của trời trời lại lấy đi, trơ trơ cặp mắt làm chi được trời
củi đậu nấu đậu ra dầu, lấy em không đặng cạo đầu đi tu
cũng đòi ăn đếch với chanh, vừa chua, vừa chát, vừa tanh cả mồm
cũng đòi ăn đếch với gừng, vừa cay, vừa đắng, vừa sưng cả mồm
cũng nhờ đôi bác đôi bên, mỗi người mỗi tiếng, mới nên can thường
dầu ai đá ngả xô nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiền ba chân
dầu ai nói đông nói tây, lòng ta vẫn vững như cây trên rừng
dẫu ngồi cửa sổ trạm rồng, chiếu hoa nệm gấm, không chồng cũng hư
dạy con dạy thuở còn thơ, dạy vợ dạy thuở ban sơ mới về
dạy con, dạy thuở lên ba, dạy vợ dạy thuở mẹ cha đưa về
diều hâu quà quạ kên kên, ba giống chim ấy hay thèm thịt thiu
dốc một lòng lấy chồng dốt nát, để ra vào rửa bát nấu cơm
dốc một lòng lấy chồng hay chữ, để ra vào kinh sử mà nghe
dù ai cho bạc cho vàng, chẳng bằng trông thấy mặt chàng hôm nay
dù ai nói ngược, nói xuôi, ta đây vẫn giữ đạo trời khăng-khăng
dù chàng năm thiếp bẩy thê, cũng không tránh khỏi gái xề này đâu
duyên sao cắt cớ hỡi duyên, cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai
đã thành gia thất thì thôi, đèo bồng chi nữa, tội trời ai mang?
đã từng ăn bát cơm đày, đã từng nhịn đói bẩy ngày không ăn
đàn bà chân y0u, mềm tay, làm ăn chẳng được lại hay nỏ mồm
đàn bà lanh-lảnh tiếng đồng, một là sát chồng, hai là hại con
đàn đâu mà gẩy tai trâu, đạn đâu bắn sẻ, gươm đâu chém ruồi
đàn ông chẳng xứng chút nào, vợ kia vợ nọ biết bao cho vừa
đàn ông leo núi đốn cây, đàn bà bán chợ nuôi bầy con thơ
đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà
đàn ông miệng rộng thì tài, đàn bà miệng rộng điếc tai xóm giềng
đắng cay cũng thể ruột rà, ngọt-ngào cho lắm cũng là người dưng
đánh cờ nước bí không toan, dù anh khéo liệu, trăm bàn cũng thua
đắt hàng gập ả, gập anh, ế hàng gập những thong-manh quáng gà
đêm đêm vuốt bụng thở dài, thở ngắn bằng trạch, thở dài bằng lươn
đêm khuya thiếp mới hỏi chàng, cau khô ăn với trầu vàng xứng chăng
đêm nằm tơ tưởng, tưởng tơ, chiêm bao thấy bậu, dậy rờ chiếu không
đêm qua chớp bể mưa nguồn, hỏi người tri-kỷ có buồn hay không
đêm qua đốt đỉnh hương trầm, khói lên nghi ngút âm thầm lòng ai
đêm qua mới gọi là đêm, ruột xót như muối, dạ mềm như dưa
đến đây dầu đói giả no, dầu khôn giả dại đặng dò ý em
đến đây dầu lạ sau quen, bóng trăng là nghĩa, ngọn đèn là duyên
đi đâu cho thiếp đi cùng, đói no thiếp chịu, lạnh-lùng thiếp cam
đi đâu có anh, có tôi, người ta mới biết là đôi vợ chồng
đi đâu mà vội mà vàng, mà bỏ túi bạc, mà mang túi chì
đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây
đi cho biết đó biết đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn
đĩ dại làm hại thằng tù, nó cho cái kẹo, nó cù cả đêm
đi lâu mới biết đường dài, ở lâu mới biết con người phải chăng
đi ra đường soi gương phấn sáp, khi về nhà liếm-láp nồi niêu
đố ai bắt trạch đằng đuôi, bắt chim đầu cánh, bắt người trong trăng
đố ai lặn xuống vực sâu, mà đó miệng cá, uốn câu cho vừa
đố ai nằm võng không đưa, ru con không hát anh chừa nguyệt hoa
đó đây trước lạ sau quen, chẳng gần, qua lại đôi phen cũng gần
đó vàng đây cũng đồng đen, đó hoa thiên lý, đây sen nhị hồ
đói lòng nằm gốc cây cung, chồng một thì lấy, chồng chung thì đừng
đói no một vợ một chồng, một niêu cơm tấm mà thương nhau đời
đôi ta được gặp nhau đây, khác chi chim phụng gặp cây ngô đồng
đốt than nướng cá cho vàng, lấy tiền mua rượu cho chàng uống chơi
đường dài mới biết ngựa hay, có con mới biết công dầy mẹ cha
em lấy chồng nay biết bao năm, mà anh còn tưởng những ngày còn đâu
em như trái mít chín cây, anh như con quạ chờ ngày tới nêm
em như trái mít chín cây, anh như con quạ rỉa cây ăn lần
gặp mặt anh đây em chẳng dám chào, sợ cha mẹ hỏi thằng nào biết con
gặp mặt anh đây em chẳng muốn chào, hay là em có chốn sang giàu hơn anh
gần sông cội mới ngả kề, tiếng tăm anh chịu em về tay ai
giàu đâu đến kẻ ngủ trưa, sang đâu đến kẻ say sưa tối ngày
giầu thì cơm cháo bổ lao, đói thì đánh điếu thuốc lào cầm hơi
gió bay cầu thấp cầu cao, gió bay cầu nào con chỉ mẹ coi
gió đưa bông lách bông lau, gió đưa em bậu xuống tàu ăng lê
gió đưa mười tám lá xoài, bên văn bên võ có tài hát thi
gió đưa trăng là trăng đưa gió, trăng lặn rồi gió biết đưa ai?
gió mùa thu mẹ ru con ngủ, năm canh chầy, thức đủ về năm
học cho lắm, tắm cũng ở truồng
hai tay bưng quả bánh bò, giấu cha, giấu mẹ cho trò đi thi
hoa thơm ai nỡ bỏ rơi, người khôn ai nỡ nặng lời mà chi
hoa thơm mất nhụy đi rồi, còn thơm đâu nữa mà người ước ao
hoa thơm mất nhụy đi rồi, dẫu rằng trang điểm cũng thời vô duyên
hòn đất mà biết nói năng, ông thầy địa lý hàm răng không còn
hơn nhau tấm áo tấm quần, thả ra mình trần ai cũng như ai
hồn rằng hồn thác ban ngày, thương con nhớ vợ hồn rày thác đêm
khuyên chàng đọc sách ngâm thơ, dầu hao thiếp rót, đèn mờ thiếp khêu
kim vàng ai nỡ uốn câu, người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời
kình-nghê vui thú kình-nghê, tép tôm thì lại vui bề tép tôm
lạ cho đêm ấy mới thành, nhớ ai ai nhớ biết mình nhớ ai
lập vườn thì phải khai mương, làm trai hai vợ phải thương cho đồng
làm trai giữ trọn ba giềng, thảo cha ngay chúa, vợ hiền chớ vong
làm trai rửa bát quét nhà, vợ gọi thì dạ bẩm bà con đây
lan huệ sầu ai lan huệ héo, lan huệ sầu chồng, trong héo ngoài tươi
lấy anh chớ thắp đèn dầu, đã không sáng rõ càng rầu thấu xương
lấy chồng trà rượu là tiên, lấy chồng cờ bạc là duyên nợ nần
lên non bẻ lá họa hình, họa cho thấy mặt kẻo tình nhớ thương
lên non chọn đá thử vàng, thử cho đúng lượng mấy ngàn cũng mua
lên non mới biết non cao, nuôi con mới biết công lao mẫu từ
lên xe túc một tiếng còi, thương con nhớ vợ, lịnh đòi phải đi
lênh đênh một chiếc thuyền tình, mười hai bến nước, gởi mình vào đâu
lỡ quan, lỡ lính, lỡ làng, lỡ bề dân giả, lỡ hàng công khanh
lỡ tay đã nhúng vào chàm, dại rồi mới biết nên làm sao đây
lửa nhen vừa mới bén trầm, trách lòng cha mẹ nỡ cầm duyên con
mẫu đơn mọc cạnh nhà thờ, đôi ta trinh tiết đợi chờ lấy nhau
mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng
mẹ cha bú mớm nâng niu, tội trời thì chịu, không yêu bằng chồng
mẹ già ở tấm lều tranh, đói no chẳng biết rách lành không hay
mẹ già ở tấm lều tranh, sớm thăm tối viếng mới đành dạ con
mẹ ơi con đã có bầu, con ơi mẹ cũng một sầu như con
mẹ tôi đã có người nuôi, tôi theo chú lái cho xuôi một bề
mẹ với cha thật là khó kiếm, đạo vợ chồng chẳng hiếm chi nơi
mèo tha miếng thịt thì đòi, kểnh tha con lợn mắt coi chừng chừng
miếng ăn là miếng tồi-tàn, mất ăn một miếng lộn gan lên đầu
miếng trầu ăn nặng bằng chì, ăn rồi em biết lấy gì đền ơn ?
mình nhớ ta như cà nhớ nước, ta nhớ mình như cuội nhớ trăng
một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao
một lần cho tởn tới già, đừng đi nước mặn mà hà ăn chơn
một liều ba bảy cũng liều, cũng như con trẻ chơi diều đứt dây
một mai nước ngập nhà trôi, hoa rơi lá rụng còn ngồi chờ chi
một mình vừa chống vừa chèo, không ai tát nước đỡ nghèo một khi
muốn lên non tìm con chim lạ, chớ chốn thị thiềng chim lạ thiếu chi
nào khi lên võng xuống dù, kêu dân dân dạ, bây giờ dạ dân
nào khi nặng gánh em chờ, qua truông em đợi, bây giờ phụ em
nghèo mà hay chữ thì hơn, giàu mà hay chữ như sơn thếp vàng
ngó lên đám bắp trổ cờ, đám dưa trổ nụ, đám cà trổ bông
ngó lên nhang tắt đèn lờ, mẫu thân đâu vắng bàn thờ lạnh tanh
ngồi bên cửa sổ chạm rồng, chăn loan gối phụng không chồng cũng hư
ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa, miệng nhai cơm bún lưỡi lừa cá xương
ngồi buồn vọc nước giỡn trăng, gió xao, trăng lặn buồn ơi là buồn
ngồi rồi sao chẳng xé gai, đến khi có cá mượn chài ai cho
người đời ai khỏi gian nan, gian nan có thuở, thanh nhàn có khi
người hiền khác thế chi lan, gần hơi cho lắm lại càng thơm lây
nhớ ai như nhớ thuốc lào, đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên
nhớ ai ra ngẫn vào ngơ, nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai
nhớ em như hút thuốc lào, hút xong một điếu lao-đao cả ngày
những nghe nói đã thẹn thùng, nước đời lắm nỗi lạ-lùng khắc-khe
nước sông trong chảy lộn sông ngoài, thương người xa xứ lạc loài đến đây
nước trên nguồn chảy xuống ruộng xanh, khổ thì chịu khổ lìa anh không lìa
ông hương ông xã biểu đưng, ông trưởng biểu nghỉ ông trùm biểu thôi
ở đời đừng có trèo cao, lỡ tay một chút lại nhào xuống luôn
ở đời lắm sự trái ngang, người ngay mắc nạn kẻ gian đứng cười
ở đâu cũng có anh hùng, thời nào cũng có kẻ khùng người điên
phận gái tứ đức vẹn tuyền, công dung ngôn hạnh vẹn tuyền trước sau
phải cho bền chí câu cua, mặc ai câu trạnh câu rùa mặc ai
phụng hoàng đầu đỏ mỏ đen, ra đi mẹ dặn, gặp em kết nguyền
qua cầu ngã nón trông cầu, cầu bao nhiêu nhịp em sầu bấy nhiêu
qua cầu ngã nón trông đình, đình bao nhiêu ngói em thương mình bấy nhiêu
qua cầu than thở cùng cầu, cầu bao nhiều nhịp, dạ sầu bấy nhiêu
quạt này mát lắm ai ơi, quạt rồi để lại chớ chơi cầm về
quay tơ thì giữ mối tơ, dầu năm bảy mối cũng chờ mối anh
quyết lòng chờ đợi trò thi, dầu ba mươi tuổi lỡ thì cũng ưng
ra đi là sự đã liều, mưa mai chẳng biết, nắng chiều chẳng hay
ra đi mẹ đà dặn rằng, điếu xin thì hút, điếu mua thì đừng
ra đi, em một ngó chừng, ngó sông, sông rộng, ngó rừng, rừng cao
rủ nhau lên núi dạo chơi, mặt trời đã lặn sương rơi đã mù
rủ nhau xuống biển bắt cua, lên non bắn nhạn, vô chùa nghe kinh
rượu kia nào có say người, hỡi người say rượu, chớ cười rượu say
rượu nằm trong nhạo chờ nem, anh nằm phòng vắng chờ em một mình
sáng trăng trải chiếu hai hàng, bên anh đọc sách bên nàng quay tơ
say là say nghĩa say nhan, say thơ Lý Bạch, say đàn Bá Nha
sơn lâm mấy cội tượng vàng, cành bao nhiêu lá thương chàng bấy nhiêu
sông sâu cá lội biệt tăm, người thương có ngãi trăm năm cũng chờ
sống thời say rượu lè nhè, chết thời cặp mắt đỏ kè thấy ghê
sống thì con chẳng cho ăn, đến khi thác xuống làm văn tế ruồi
ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn
tai nghe quan huyện đòi hầu, mua chanh cùng khế gội đầu cho trơn
tay bưng dĩa muối chén gừng, gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau
than rằng gối gấm không êm, gối lụa không mềm bằng gối tay em
than thân trách phận giận thời, vì đâu đến nỗi một đời dở dang
tháng ngày lận đận lưng cong, trông sau ngó trước cõi lòng nát tan
thấy em như thấy mặt trời, thấy thời thấy vậy trao lời khó trao
thế gian ba sự chẳng chừa, rượu nồng dê béo gái vừa mởn-mơ
thị ơi rớt bị bà già, đem về bà hửi chứ bà không ăn
thiên duyên kỳ ngộ gặp chàng, khác gì như thể phượng hoàng gặp nhau
thiên minh minh địa minh minh, trời cao đất rộng thiên linh lắm mà
thôi thôi bớt thảm giảm sầu, gối loan chẳng đặng giao đầu thời thôi
thứ nhất sợ kẻ anh-hùng, thứ nhì sợ kẻ khốn-cùng liều thân
thứ nhất muố i tiêu, thứ nhì việt-kiều
thủng thẳng mà lượm hoa rơi, ở cho có chí hơn người trèo cao
thương ai thương cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng
thương chàng, thương lắm chàng ơi, biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than
thương em thề-thốt với trời, thương luôn cả cái nốt ruồi em ơi
thuyền ai lơ lửng bên sông, cho qua giang họ chút lòng nhớ quê
tìm em như thể tìm chim, chim ăn biển bắc, đi tìm biển đông
tới đây chẳng hát thì hò, chẳng phải như cò ngóng cổ mà nghe
tới đây lạ xứ lạ người, trăm bề nhẫn nhịn đừng cười tôi quê
tới đây lạt miệng thèm chanh, ở nhà đã có cam sành chín cây
tóc em dài, em cài bông hoa lý, miệng em cười có ý anh thương
tốt gỗ hơn tốt nước sơn, xấu người đẹp nết còn hơn đẹp người
trăm năm dầu lỗi hẹn hò, cây đa còn đó con đò khác đưa
trâu anh con cỡi con dòng, lại thêm con nghé cực lòng thằng chăn
trời mưa dưới biển mưa lên, trai hai mươi tuổi muốn khênh bà già
trông người lại gẫm đến ta, một dầy một mỏng biết là có ngươi
trúc xinh trúc mọc đầu đình, bậu xinh bậu đứng một mình cũng xinh
từng mây chưa bỗng cánh hồng, tiêu ma tuế nguyệt ngại ngùng tu mi
vắng tanh như buổi chợ chiều, điù-hiu như buổi người yêu lấy chồng
vai mang khăn gói thẳng xông, mẹ kêu mặc mẹ, theo chồng phải theo
vàng thời thử lửa thử than, người khôn thử tiếng, người ngoan thử lời
vì dây thiên lý ngang trời, để cho tài tử gặp người giai nhân
việt-gian, việt-cộng, việt-kiều, ba thằng hợp lại tiêu-điều Việt-Nam
vô chùa thấy Phật muốn tu, về nhà thấy mẹ công phu chưa đành
xăm xăm bước tới cây chanh, lăm le muốn bẻ, sợ nhành chông gai
xưa kia có thế này đâu, chỉ vì sợ vợ mà râu quặp vào
yêu anh tâm trí hao mòn, yêu anh đến thác cũng còn yêu anh
yêu nhau chữ vị là vì, chữ dục là muốn, chữ tùy là theo