Kiến thức chứng khoán - Kinh nghiệm đầu tư chứng khoán

Hiển thị các bài đăng có nhãn kinh nghiệm mua bán cổ phiếu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn kinh nghiệm mua bán cổ phiếu. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2018

Đầu tư chứng khoán, chúng ta kiếm được nhiều tiền vì giỏi hay vì liều lĩnh hơn?

Nếu thị trường khó khăn (bear market hoặc sideways) hay rủi ro (quá mua, quá nóng), người trader cũng không nên miễn cưỡng mua bán. Tình thế kiếm tiền không dễ, không nhất thiết phải kiếm tiền bằng mọi giá. Nên nhớ rằng giữ tiền cũng là một vị thế, thậm chí là một vị thế mạnh.

Nếu thị trường khó khăn (bear market hoặc sideways) hay rủi ro (quá mua, quá nóng), người trader cũng không nên miễn cưỡng mua bán. Tình thế kiếm tiền không dễ, không nhất thiết phải kiếm tiền bằng mọi giá. Nên nhớ rằng giữ tiền cũng là một vị thế, thậm chí là một vị thế mạnh.

Thị trường chứng khoán cũng như chiến trường. Một trader khi đã ở trong thị trường cũng như một viên tướng ở giữa trận tiền, không thể không nghiên "chứng pháp". Trên Stockbook - mạng xã hội chứng khoán đang có 45.000 người dùng- có bài viết của nick name Lucas Trader bình về "Binh pháp Tôn tử trong chứng khoán". Đây là người đã giành chiến thắng trong cuộc thi FA Thánh chiến và có nhiều bài viết thể hiện sự hiểu biết rộng, kinh nghiệm trading lâu năm. 

Tiếp theo thiên 1 (Kế sách), thiên 2 (Tác chiến), thiên 3 (Mưu công) là thiên thứ tư: Hình 

Không để mất tiền, không để mất tiền, không để mất tiền 

Tôn Tử nói: Trước kia người giỏi dụng binh đánh giặc, trước tiên phải không để bại, sau mới đánh bại kẻ địch. Không để bại là do mình, giành chiên thắng là tại địch. Thế nên người giỏi dụng binh có thể làm kẻ địch không thắng được mình, nhưng không chắc làm kẻ địch bị ta đánh thắng. Cho nên nói thắng lợi có thể dự kiến nhưng không nhất thiết đòi hỏi được. 

Một trader giỏi cũng như một vị tướng tài, khi đã ở trên thị trường, trước tiên là nghĩ đến chuyện không bị thua lỗ rồi sau mới ngẫm đến việc kiếm tiền. Tại sao? Vì nếu như bạn lỗ 50%, bạn sẽ phải kiếm lại 100% chỉ để trở về điểm hòa vốn ban đầu. Vì vậy không bị lỗ là điều quan trọng hàng đầu. Không bị lỗ là do mình, kiếm được tiền là nhờ thị trường. Vì thế mà người trader giỏi có thể không bị lỗ, nhưng chưa chắc đã kiếm được tiền. Mặc dù trong tính toán của anh ta, tiền có thể kiếm được (dự kiến), nhưng điều đó chưa chắc đã xảy ra. 

Bạn có thấy đoạn trên tôi gần như copy lại lời của Tôn Tử, chỉ chỉnh sửa vài ba chỗ theo khuôn khổ thị trường không? Đó là vì đây dường như chính là lời của Tôn Tử dành riêng cho giới trader vậy. Đạo lý này không khó hiểu, nhưng chưa chắc đã được những trader lưu ý. Phàm những trader mới, đa số đều chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, chứ không mấy người để ý đến việc không thua lỗ. Còn những trader/investor huyền thoại thì sao? Warren Buffett có câu nói nổi tiếng: " 1. Không để mất tiền. Và 2. Không bao giờ quên điều 1." 

Bạn nào là dân trong nghề hẳn sẽ biết đến hệ số Sharpe. Đây là hệ số được dùng để làm thước đo xem lợi nhuận thu được là bao nhiêu trên một đơn vị rủi ro khi đầu tư vào một tài sản hay đầu tư theo một chiến lược kinh doanh, đặt tên theo nhà kinh tế William Sharpe. Nói cách khác, khi so sánh hai chiến lược đầu tư, người ta quan tâm không chỉ tới lợi nhuận đạt được mà còn quan tâm tới rủi ro cần có để đạt được mức lợi nhuận ấy. Rốt cuộc thì chúng ta kiếm được nhiều tiền vì chúng ta giỏi (có chiến lược đầu tư tốt) hay vì chúng ta liều lĩnh hơn? 

Còn vì sao "không bị lỗ là do trader nhưng kiếm được tiền không lại nhờ thị trường"? Ấy là vì sau khi kiểm tra cẩn thận cổ phiếu mình định mua, kiểm soát tâm lý và phân bổ danh mục hợp lý, việc giá cổ phiếu ấy có đi lên lúc này không còn phụ thuộc vào người trader nữa, mà phụ thuộc và cung cầu của thị trường. 

Nếu thị trường khó quá, không nên miễn cưỡng mua bán 

Tôn Tử nói: "không thể thắng được thì thủ, có thể thắng được thì công. Thủ là do chưa đủ điều kiện, công là khi điều kiện có thừa. Người giỏi thủ ém quân tại các loại địa hình, người giỏi công phát huy mọi thế mạnh, thế nên bảo toàn được lực lượng mà vẫn toàn thắng"

Nếu thị trường khó khăn (bear market hoặc sideways) hay rủi ro (quá mua, quá nóng), người trader cũng không nên miễn cưỡng mua bán. Tình thế kiếm tiền không dễ, không nhất thiết phải kiếm tiền bằng mọi giá. Nên nhớ rằng giữ tiền cũng là một vị thế, thậm chí là một vị thế mạnh. 

Nhà đầu tư huyền thoại Buffett cũng từng nói rằng (đại ý) chứng khoán giống như bóng chày, và chơi còn dễ hơn bóng chày vì trong bóng chày bạn buộc phải vung gậy khi đối phương ném bóng, còn trong chứng khoán, việc bạn "vung gậy" hay không là do bạn. Đó chính là đạo lý của việc "thủ là do chưa đủ điều kiện, công là khi điều kiện có thừa"

Thế nên cần giữ bình tĩnh, không nôn nóng mua vào dù thị trường có đang ra sao ("người giỏi thủ ém quân tại các loại địa hình"), còn tăng cường mua mạnh khi đã nghiên cứu xong đúng cổ phiếu thế mạnh của mình ("người giỏi công phát huy mọi thế mạnh"). Đó chính là cách "bảo toàn được lực lượng mà vẫn toàn thắng" vậy.
Tôn Tử nói: "Dự đoán chiến thắng mà không hơn nhiều người thì chưa gọi là giỏi trong những người giỏi, thắng 1 trận mà thiên hạ gọi là giỏi thì cũng chưa gọi là giỏi trong những người giỏi… Cũng như nhấc một cọng lông thì không kể là khoẻ, nhìn thấy nhật nguyệt không kể là mắt tinh, nghe được sấm sét không kể là tai thính. Thời xưa, người giỏi dụng binh thường đánh bại kẻ địch dễ thắng nên việc giành được chiến thắng ấy không được tiếng là trí dũng. Chiến thắng của họ là không có gì phải nghi ngờ vì nó dựa trên cơ sở tất thắng kẻ địch đã lâm vào thế thất bại. Cho nên người giỏi dụng binh bao giờ cũng đặt mình vào thế bất bại mà cũng không bỏ qua cơ hội nào để thắng địch. Vì vậy, đội quân chiến thắng bao giờ cũng tạo điều kiện để thắng, sau mới giao tranh, đội quân chiến bại thường giao tranh tranh trước, sau mới tìm chiến thắng bằng sự cầu may." 

Dự đoán thị trường lên mà không kiếm được nhiều tiền hơn mọi người thì chưa gọi là giỏi trong những người giỏi, thắng được một deal cũng chưa gọi là giỏi trong những người giỏi.. Điều này khá tương đồng với thị trường chứng khoán. Trong một uptrend kéo dài như ở Việt Nam vài năm trở lại đây, ai cũng là thần đồng, người nào cũng là thiên tài, tài khoản nào cũng đáng được phong làm thánh chứng. Lại là Buffett từng nói rằng (đại ý) chỉ khi nào nước triều rút mới biết ai đang không mặc quần. Ý rằng hãy chờ đến khi thị trường điều chỉnh mới biết người nào thực sự hay. 

Một trader giỏi thường tìm kiếm những deal dễ kiếm tiền, khó mất tiền (kẻ địch dễ thắng) nên thường không được mọi người nể phục. Đó là vì anh ta chỉ mua khi có cơ sở để tin rằng mình sẽ kiếm được tiền. Một trader giỏi bao giờ cũng nghĩ đến việc không thua lỗ ("đặt mình vào thế bất bại") mà cũng không bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào ("không bỏ qua cơ hội nào để thắng địch"). Anh ta bao giờ cũng có cơ sở kiếm tiền tốt rồi mới đặt lệnh mua, ngược lại, người trader dở thường mua bán trước, rồi sau đó cầu nguyện giá cổ phiếu sẽ lên ("tìm chiến thắng bằng sự cầu may"). 

Tôn Tử nói: "Người giỏi dụng binh có thể từ các mặt tu sửa cái lẽ không thể thắng để nắm được quyền quyết định sự thắng bại. Phép dụng binh là: Thứ nhất là "độ", thứ hai là "lượng", thứ 3 là "số", thứ 4 là "xứng", thứ 5 là "thắng". Tính thế sinh độ, độ sinh lượng, lượng sinh số, số sinh xứng, xứng sinh thắng. Thắng binh dùng "dật" đánh "thù", bại binh dùng "thù" chống "dật". Người chiến thắng là người có quân lực hùng mạnh, chỉ huy tác chiến dùng binh như tháo nước đổ từ trên trời xuống vậy, cái này gọi là hình của binh lực quân sự." 

Tương tự phép dụng binh của Tôn Tử, phép đánh chứng khoán là: tình thế thị trường sinh ra tâm lý nhà đầu tư, tâm lý nhà đầu tư sinh ra khối lượng mua bán, khối lượng mua bán sinh ra giá cả cổ phiếu lên xuống, giá cả lên xuống sinh ra chiến lược đầu tư, và cuối cùng chiến lược đầu tư quyết định chuyện lời/lỗ. Người thắng dùng ít sức mà kiếm được nhiều tiền, người thua thì dùng nhiều sức mà kiếm được chả là bao nhiêu (1 dật = 1/24 lạng; 1 lạng = 1/24 thù). Người trader giỏi là người dựa vào bên nào mạnh hơn của thị trường, chỉ mua những mã có cầu "như tháo nước đổ từ trên trời xuống", cái này gọi là cách mua ("hình") trong phép đánh chứng khoán. 

một cọng lông thì không kể là khoẻ, nhìn thấy nhật nguyệt không kể là mắt tinh, nghe được sấm sét không kể là tai thính. Thời xưa, người giỏi dụng binh thường đánh bại kẻ địch dễ thắng nên việc giành được chiến thắng ấy không được tiếng là trí dũng. Chiến thắng của họ là không có gì phải nghi ngờ vì nó dựa trên cơ sở tất thắng kẻ địch đã lâm vào thế thất bại. Cho nên người giỏi dụng binh bao giờ cũng đặt mình vào thế bất bại mà cũng không bỏ qua cơ hội nào để thắng địch. Vì vậy, đội quân chiến thắng bao giờ cũng tạo điều kiện để thắng, sau mới giao tranh, đội quân chiến bại thường giao tranh tranh trước, sau mới tìm chiến thắng bằng sự cầu may." 


Dự đoán thị trường lên mà không kiếm được nhiều tiền hơn mọi người thì chưa gọi là giỏi trong những người giỏi, thắng được một deal cũng chưa gọi là giỏi trong những người giỏi.. Điều này khá tương đồng với thị trường chứng khoán. Trong một uptrend kéo dài như ở Việt Nam vài năm trở lại đây, ai cũng là thần đồng, người nào cũng là thiên tài, tài khoản nào cũng đáng được phong làm thánh chứng. Lại là Buffett từng nói rằng (đại ý) chỉ khi nào nước triều rút mới biết ai đang không mặc quần. Ý rằng hãy chờ đến khi thị trường điều chỉnh mới biết người nào thực sự hay. 

Một trader giỏi thường tìm kiếm những deal dễ kiếm tiền, khó mất tiền (kẻ địch dễ thắng) nên thường không được mọi người nể phục. Đó là vì anh ta chỉ mua khi có cơ sở để tin rằng mình sẽ kiếm được tiền. Một trader giỏi bao giờ cũng nghĩ đến việc không thua lỗ ("đặt mình vào thế bất bại") mà cũng không bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào ("không bỏ qua cơ hội nào để thắng địch"). Anh ta bao giờ cũng có cơ sở kiếm tiền tốt rồi mới đặt lệnh mua, ngược lại, người trader dở thường mua bán trước, rồi sau đó cầu nguyện giá cổ phiếu sẽ lên ("tìm chiến thắng bằng sự cầu may"). 

Tôn Tử nói: "Người giỏi dụng binh có thể từ các mặt tu sửa cái lẽ không thể thắng để nắm được quyền quyết định sự thắng bại. Phép dụng binh là: Thứ nhất là "độ", thứ hai là "lượng", thứ 3 là "số", thứ 4 là "xứng", thứ 5 là "thắng". Tính thế sinh độ, độ sinh lượng, lượng sinh số, số sinh xứng, xứng sinh thắng. Thắng binh dùng "dật" đánh "thù", bại binh dùng "thù" chống "dật". Người chiến thắng là người có quân lực hùng mạnh, chỉ huy tác chiến dùng binh như tháo nước đổ từ trên trời xuống vậy, cái này gọi là hình của binh lực quân sự." 

Tương tự phép dụng binh của Tôn Tử, phép đánh chứng khoán là: tình thế thị trường sinh ra tâm lý nhà đầu tư, tâm lý nhà đầu tư sinh ra khối lượng mua bán, khối lượng mua bán sinh ra giá cả cổ phiếu lên xuống, giá cả lên xuống sinh ra chiến lược đầu tư, và cuối cùng chiến lược đầu tư quyết định chuyện lời/lỗ. Người thắng dùng ít sức mà kiếm được nhiều tiền, người thua thì dùng nhiều sức mà kiếm được chả là bao nhiêu (1 dật = 1/24 lạng; 1 lạng = 1/24 thù).
Người trader giỏi là người dựa vào bên nào mạnh hơn của thị trường, chỉ mua những mã có cầu "như tháo nước đổ từ trên trời xuống", cái này gọi là cách mua ("hình") trong phép đánh chứng khoán.

>> Liên hệ Mua Bán Cổ Phiếu - Tư vấn Đầu Tư - Ủy Thác Đầu Tư  



Share:

Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

Đã đến lúc Warren Buffett cần một công thức đầu tư mới?

Rõ ràng, hiện nay, ngành công nghiệp thực phẩm và đồ uống đã không còn hấp dẫn với Buffett.

http://www.blogchungkhoan.com/search/label/Warren%20Buffett?&max-results=7?&max-results=7

 

Warren Buffett từng nói: “Khi một ban lãnh đạo xuất sắc "chèo lái" một doanh nghiệp nổi tiếng là kinh doanh yếu kém thì danh tiếng của doanh nghiệp sẽ chẳng thể thay đổi”. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu một nhà đầu tư nổi tiếng là “thánh thiện” phải giải quyết một nhiệm vụ tội lỗi? Thương vụ bất thành giữa Unilever và Kraft Heinz đã đem đến lời giải đáp cho câu hỏi này.

Theo Financial Times, động thái rút lui của tập đoàn do Buffett và 3G Capital đứng sau cho thấy rõ ràng đang Buffett mong muốn bảo vệ danh tiếng thánh thiện của mình. Ông lo ngại Unilever sẽ sử dụng phương pháp tiếp cận khá thô bạo, mạnh tay cắt giảm việc làm và chi phí. Paul Polman, giám đốc điều hành người Hà Lan của Unilever, xây dựng tập đoàn đa quốc gia này theo hình mẫu bền vững và phát triển theo hướng stakeholder capitalism - chủ nghĩa tư bản mà trong đó nghĩa vụ chính của doanh nghiệp là hướng đến bản thân doanh nghiệp, các bên liên quan thay vì chỉ tôn thờ lợi ích của cổ đông.

Vụ đầu tư thất bại này đã “châm ngòi” một mâu thuẫn giữa hai bản năng của Buffett: thứ nhất là đầu tư vào các thương hiệu thực phẩm và đồ uống chế biến uy tín toàn cầu như Coca-Cola và Kraft Heinz, và thứ hai là sự yêu thích của công chúng.

Đối tác của Buffett, chủ sở hữu người Brazil của 3G Capital, ông Jorge Paulo Lemann, không hề bận tâm tới bản năng thứ hai của ông. Tập đoàn cổ phần tư nhân này hiện đang muốn bước chân vào ngành công nghiệp thực phẩm và đồ uống. Trước tình trạng ngành tăng trưởng chậm và gần như đang dậm chân tại chỗ vì giảm phát và phải cạnh tranh với các nhà sản xuất thực phẩm bổ dưỡng, 3G đã quyết định tích trữ các nhóm người tiêu dùng và cắt giảm ngân sách.

Động thái này đã đem đến nhiều rắc rối cho Buffett bởi nó đánh thẳng vào cách thức điều hành công ty cũng như lịch sử đầu tư độc đáo của ông. Trong bức thư gửi cổ đông vào năm 2015, Buffett từng lên tiếng bảo vệ quyết định hợp tác cùng 3G dù hai công ty có cách thức hoạt động khác biệt. Ông viết: “Ở Berkshire, chúng ta chỉ tới những nơi chúng ta được chào đón”. Điều này có vẻ như đã phản ánh sự căng thẳng trong tâm trí ông.

Mặc dù phần lớn lợi nhuận của Berkshire Hathaway là từ ngành bảo hiểm, nhưng Buffett vẫn luôn yêu thích đầu tư vào các nhãn hàng tiêu dùng, đặc biệt là ở Mỹ, bởi những nhãn hàng này ít bị ảnh hưởng do cạnh tranh vì ai cũng cần ăn, uống và mua sắm các sản phẩm gia dụng, và người tiêu dùng thường “tự động” tìm đến những cái tên quen thuộc.

25 năm về trước, Warren Buffet từng mạnh tay đầu tư cho các nhãn hàng như See’s Candies và Nebraska Furniture Mart – hay còn được biết đến là “sainted seven” (“7 nhãn hàng thần thánh”). Quyết định đầu tư của ông “nở hoa” vào những năm 1980, khi các doanh nghiệp Mỹ bắt đầu vươn ra thế giới. Trong bức thư gửi cổ đông vào năm 1989, ông cho biết doanh số bán hàng ở nước ngoài của Coca-Cola, một công ty ông mới tăng đầu tư ở thời điểm đó, “cuối cùng đã bùng nổ”.

Buffett biểu hiện rõ rệt niềm tin của mình vào các nhãn hàng thực phẩm. Mỗi ngày, ông đều uống Coca-Cola, ăn khoai tây chiên của Utz, một công ty ở Pennsylvania mà ông đang đàm phán mua lại, và mua bữa sáng tại McDonald trên đường đi làm. Có thể nói Buffett tiêu thụ những thứ ông đầu tư.

Ông cũng từng nhận được một lợi thế khác khi đầu tư cho các nhãn hàng thực phẩm lớn: sở hữu những thương hiệu mạnh trong những thị trường đang phát triển đồng nghĩa với việc Buffett không cần tham dự nhiều vào hoạt động điều hành công ty của ban lãnh đạo.
Năm ngoái, ông viết: “Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ đơn giản là tạo ra một môi trường mà trong đó các giám đốc điều hành… có thể tối đa hoá hiệu quả quản lý cũng như sự hài lòng họ có được từ công việc của mình”.

Tuy nhiên cách thức vận hành của ngành công nghiệp thực phẩm và đồ uống không thể duy trì bầu không khí ấm áp trên. Những cái tên như Unilver và Nestlé có quy mô lớn hơn và độ phủ sóng toàn cầu cao hơn. Những tập đoàn này tập hợp nhiều thương hiệu trị giá tỉ đô thay vì chỉ sở hữu một hay hai thương hiệu.

Không chỉ vậy, ngành công nghiệp thực phẩm cũng đã chững lại. Tăng trường quốc tế dừng lại, thay vào đó là doanh số sụt giảm hoặc mở rộng công ty nhưng không để lại nhiều ấn tượng. Tuần trước, Nestlé tuyên bố giảm mục tiêu tăng trưởng doanh số bán sản phẩm hữu cơ hàng năm xuống còn 5-6%. Bên cạnh đó, ông Polman cũng quyết định áp dụng “thần chú” cắt giảm chi phí của 3G tại Unilever trước cả khi Kraft Heinz đề nghị sáp nhập.

Vì vậy, Buffett do dự. Thương vụ bắt tay cùng 3G Capital thâu tóm Heinz và sau đó là Kraft đã đem lại khoản lợi nhuận khổng lồ; nhưng rõ ràng, hai thương vụ này không thoả mãn sở thích “ban phát” hạnh phúc của ông. Theo Buffett, Kraft Heinz đã cắt giảm 13.000 việc làm kể từ sau khi hai công ty sáp nhập vào hai năm trước, một nguyên nhân là bởi chuyên môn của 3G là “cắt giảm những chi phí không cần thiết… một cách nhanh chóng”.

Với đề nghị thu mua Unilever, Buffett đứng giữa hai lựa chọn: hoặc ông buộc phải tiến hành xâm lược trong ngành công nghiệp ông hiểu rõ nhất, hoặc ông cần tìm những đầu ra khác cho vốn của Berkshire. Rõ ràng, ngay cả khi Buffett mong muốn thay đổi bản chất con người mình, thì khả năng mong muốn này trở thành hiện thực khi ông đã 86 tuổi là rất thấp. Tức là, Buffet sẽ buộc phải sửa đổi chiến lược đầu tư của mình.

Và Buffett đang làm điều đó. Berkshire nắm giữ 9% cổ phần của Coca-Cola nhưng đã giảm đầu tư vào Procter & Gamble và Walmart. Bên cạnh đó, tầm quan trọng của các doanh nghiệp tiêu dùng trong “sainted seven” cũng đã bị “powerhouse five” (“5 cường quốc”) gồm các công ty cổ phần công nghiệp vượt qua. “Powerhouse five” gồm BNSF, tập đoàn đường sắt của Mỹ mà Buffett mua lại vào năm 2009, và Lubrizol, nhà sản xuất các loại hoá chất đặc biệt.

Với Buffett, hai diễn biến trên không phải là một món ăn vặt ngon miệng, nhưng lại đáp ứng mục tiêu đầu tư vào “các doanh nghiệp lớn có thể thoả mãn cả nhu cầu và sở thích”. Không chỉ vậy, hai động thái này còn giúp tăng trưởng lợi nhuận mà không cần cắt giảm chi phí và việc làm. Rõ ràng, hiện nay, ngành công nghiệp thực phẩm và đồ uống đã không còn hấp dẫn với Buffett.

Quỳnh Mai
Theo Trí thức trẻ/Financial Times
Share:

Trang

Nổi bật

Giới siêu giàu kiếm tiền từ đâu?