Kiến thức chứng khoán - Kinh nghiệm đầu tư chứng khoán

Hiển thị các bài đăng có nhãn nông dân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nông dân. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Cô gái Nhật giúp hàng ngàn người Việt thoát nghèo nhờ nông nghiệp hữu cơ

Thông qua dự án phi lợi nhuận Seed To Table thúc đẩy nông nghiệp hữu cơ tại Việt Nam, cô Mayu Ino đã giúp hàng ngàn nông dân thoát nghèo. 
 

Vào năm 2009, cô gái Mayu Ino đến từ Tokyo đã thành lập một tổ chức phi chính phủ là Seed To Table để hỗ trợ những người nông dân Việt Nam, thông qua việc giúp đỡ họ làm nông nghiệp hữu cơ và chăn nuôi.

"Chúng tôi khuyến khích phát triển bền vững bằng cách giúp người nông dân tạo ra nguồn thu nhập thường xuyên. Song song với việc giúp họ tự chủ về kinh tế, chúng tôi còn hỗ trợ việc bảo vệ các nguồn tài nguyên thiên nhiên trong cộng đồng", Ino nói.

Seed To Table hoạt động dựa vào nguồn ngân sách 15 triệu yen mỗi năm (khoảng 3 tỷ đồng), được tài trợ bởi nhiều cá nhân và tổ chức, trong đó có công ty mỹ phẩm Lush (Anh), quỹ môi trường của tập đoàn Mitsui và Bộ Ngoại giao Nhật Bản. Chỉ trong vòng 3 năm qua, dự án này đã giúp xóa đói giảm nghèo cho hơn 1.300 hộ gia đình.

Ino đã có nhiều kỷ niệm gắn bó với đất nước Việt Nam, kể từ lần đầu tiên cô đặt chân đến mảnh đất hình chữ S vào năm 1997, để nhập học ngành ngôn ngữ và văn hóa tại Đại học Quốc Gia Hà Nội.

Ino vẫn nhớ như in cái cảm giác đau đớn ở cơ lưỡi khi cô phát âm 6 âm sắc của tiếng Việt. Sau nhiều tháng liền khổ luyện, cuối cùng cô đã tiến bộ và tự tin rằng mình có thể phát âm được tiếng Việt hoàn hảo. Một lần nọ, khi chiếc xe của cô bị thủng lốp, cô hỏi bằng tiếng Việt với bà chủ nhà nơi cô thuê ở về chỗ sửa xe đạp. "Bà chủ nhà gật đầu ra vẻ đã hiểu những gì tôi nói. Nhưng sau khi đi một hồi, bà quay lại với một hộp sữa chua trên tay", Ino nhớ lại và cười.

Không nản lòng, Ino tiếp tục kiên trì việc học. Sau khi rời Hà Nội, cô gái này đã lấy bằng Thạc sĩ ngành Đông Nam Á học tại Đại học Hitotsubashi (Tokyo), sau đó gia nhập Trung tâm Tình nguyện Quốc tế Nhật Bản (JVC) với vai trò là điều phối chương trình, và sau đó là người đại diện tổ chức này tại Việt Nam. Trong 6 năm liền, Ino đã hỗ trợ các dự án phát triển cộng đồng như xây dựng đập nước và trồng quýt để chống xói mòn đất.

Khi JVC đóng cửa văn phòng tại Việt Nam vào năm 2009, Ino đã quá gắn bó với mảnh đất này, vì vậy cô đã thành lập Seed To Table. Giờ đây, dự án này hiện đang hoạt động chủ yếu ở hai khu vực chính là tỉnh Hòa Bình và tỉnh Bến Tre.
 Mayu Ino đã gắn bó với đất nước Việt Nam kể từ năm 1997 tới nay - Ảnh: Japan Times
Hành trình trở lại với di sản

Hòa Bình là nơi sinh sống chủ yếu của các đồng bào dân tộc Mường và Ino đã làm việc với họ kể từ năm 2003. Theo cô, một trong những vấn đề đáng quan tâm nhất trong cộng đồng người Mường là tình trạng lạm dụng hóa chất nông nghiệp, đây cũng là mầm mống gây nên nhiều căn bệnh cho trẻ em ở địa phương này.

"Các nông dân ở Hòa Bình từng dựa vào phương thức canh tác truyền thống để trồng cây lúa và mía đường. Nhưng gần đây, họ lại quá phụ thuộc vào thuốc trừ sâu và phân bón hóa học đến mức nhiều người không còn biết cách làm nông nếu không có những loại hóa chất này. Chúng tôi cố gắng chỉ lại cho họ những phương pháp mà họ đã quên", Ino bộc bạch.

Để hợp tác chặt chẽ với bà con nông dân địa phương, Ino tiến hành chiến dịch thu thập côn trùng và các loài sống trong ao hồ để xác định loài nào có hại và có lợi cho cây trồng. Trong khi đó, nông dân sẽ thu thập hạt giống của các loài cây trồng bản địa nhằm phân loại và để dành cho các mùa vụ kế tiếp. Bằng cách này, hạt giống có thể thích hợp với điều kiện ở địa phương và có thể phát triển trong phân ủ mà không cần hóa chất.
Co gai Nhat giup hang ngan nguoi Viet thoat ngheo nho nong nghiep huu co
Cô Bùi Thị Thương ở Hòa Bình và những hạt giống quý được giữ lại để bảo quản - Ảnh: Mayu Ino

Năm 2014, những chiến dịch này đã giúp các nông dân Hòa Bình được cấp giấy chứng nhận sản phẩm hữu cơ, cho phép họ bán các sản phẩm của mình với giá cao hơn so với các loại cây trồng bằng phân hóa học. Để quảng bá các sản phẩm hữu cơ của nông dân Hòa Bình như thịt heo, trứng và bưởi, Ino vừa tổ chức một buổi hội thảo với Câu lạc bộ Đầu bếp Hà Nội, một tổ chức bao gồm nhiều đầu bếp có tiếng từ các khách sạn và nhà hàng lớn.

"Ngân hàng" chuyên cho vay vịt và bò

Trong khi đó tại tỉnh Bến Tre, vẫn còn có khá nhiều người dân sống trong cảnh thiếu thốn. Chẳng hạn, công nhân chế biến hải sản chỉ được trả 80.000 đồng cho một ngày công, và tình trạng đất chật người đông khiến cho nhiều nông dân không có đủ đất canh tác để nuôi sống gia đình.

Do đó, Ino đã giúp đỡ nông dân Bến Tre trồng trọt các sản phẩm hữu cơ có thể bán với giá cao hơn hai, ba lần so với mức bình quân thị trường. Một trong số các khách hàng trung thành nhất của nông dân là các trường học tại địa phương. Họ thường mua sản phẩm để phục vụ bữa ăn "không hóa chất" cho học sinh.

Năm 2015, Seed To Table tổ chức một cuộc thi cho trẻ em nhằm tìm ra logo cho các sản phẩm rau quả hữu cơ. Mẫu thiết kế đoạt giải trong cuộc thi lần đó là một bó bắp cải được quấn băng có ghi chữ "Hữu cơ", và nó đã được in vào các bao bì đóng gói trái cây và rau quả cùng với số điện thoại của nông dân. Nhờ đó, người tiêu dùng có thể liên hệ trực tiếp họ để thắc mắc hoặc khiếu nại về sản phẩm.

Ngoài các hóa chất nông nghiệp, người dân Bến Tre cũng đang lo ngại về tình trạng ô nhiễm từ hàng triệu lít chất độc màu da cam sau chiến tranh. Ngày nay, có khoảng 13.000 người dân trong tỉnh (trên tổng dân số 1,5 triệu người) đang bị phơi nhiễm chất độc này. Trong đó có nhiều trẻ em mắc bệnh, buộc cha mẹ các em phải ở nhà chăm sóc. Do không thể làm việc, những gia đình này nhận được hỗ trợ từ Seed To Table dưới hình thức xây dựng nhà và nâng cấp phương tiện chăm sóc. Chẳng hạn như vào năm 2014, đóng góp của các nhà từ thiện từ Nhật Bản đã giúp Seed To Table xây dựng một phòng ngủ có lát gạch cho một bệnh nhân trẻ mắc bệnh tràn dịch não.

Dù Seed To Table thường xuyên nhận được sự ủng hộ rất tích cực, tuy nhiên nhiều người cũng có phần hoài nghi về những lợi ích lâu dài của các dự án có quy mô nhỏ như vậy. Mặc dù vậy, Ino vẫn khá tâm huyết với công việc và giá trị từ sự giúp đỡ, và không gì chứng minh được điều này tốt hơn ý tưởng "ngân hàng vịt" của cô.

Từ năm 2012, Ino đã sắp xếp cho nhiều gia đình "vay" 25 con vịt con để họ nuôi lớn, thu hoạch trứng rồi bán thịt.

"Tại Bến Tre, một gia đình đã nhận nuôi 25 con vịt để lấy trứng và trong vòng một năm, họ đã kiếm đủ tiền để mua bốn bể chứa nước. Đổi lại, các bể chứa này cho phép họ có thể trồng nhiều loại rau. Và năm sau đó, họ đã có đủ tiền để mua cho riêng mình một mảnh đất", Ino kể.

Ino cũng thành lập một "ngân hàng bò", nơi nông dân có thể "vay" một con bò cái với mức giá thấp. Sau khi nuôi lớn, con bò này đẻ con và nông dân sẽ trả lại một con bê cho "ngân hàng". Điều tuyệt nhất là họ được phép giữ lại con bò ban đầu và những lứa bê tiếp theo.
Co gai Nhat giup hang ngan nguoi Viet thoat ngheo nho nong nghiep huu co
Mẹ con cô Phan Thị Hồng Nguyên ở Bến Tre nằm trong số những người được hỗ trợ bởi "ngân hàng bò" của Seed To Table - Ảnh: Mayu Ino
Nếu biết rằng một con bò trưởng thành có thể có giá tới 30 triệu đồng, "ngân hàng" của Ino thực sự mang lại nông dân một cơ hội độc nhất vô nhị để thoát nghèo.

Cho đến nay, Seed To Table đã cho vay 72 con bò và hàng chục ngàn con vịt. Dự án này cũng dạy cho nông dân nguyên tắc tính toán cơ bản để họ có thể quản lý tốt hơn nguồn tài chính mới của mình.

Từ tháng 1/2016, chính quyền địa phương tại Bến Tre cũng tuyên bố sẽ bắt đầu áp dụng cách tiếp cận tương tự như các dự án kiểu Seed To Table để phát triển cộng đồng trong tương lai.

Theo báo Japan Times, trong thời gian tới người nông dân Việt Nam sẽ còn phải đối mặt với nhiều yếu tố bất định. Việc cho phép việc trồng các giống cây trồng biến đổi gen từ năm 2015 được cho là có thể đe dọa các giống cây trồng địa phương mà Ino đã cố gắng hết sức để bảo vệ. Hơn nữa, việc tham gia hiệp định TPP cũng có thể khiến người nông dân phải tìm cách cạnh tranh với các tập đoàn nông nghiệp lớn của nước ngoài.

Dù mọi chuyện có thế nào đi nữa, thì Ino vẫn giữ cam kết hỗ trợ những nông dân cần được giúp đỡ nhất. Mục tiêu ngắn hạn hiện tại của Seed To Table bao gồm việc tạo ra mạng lưới hỗ trợ mạnh mẽ hơn nữa cho các phụ nữ trong cộng đồng nông thôn để đảm bảo thu nhập thường xuyên. Trong dài hạn, Ino đang lên kế hoạch xây dựng kết nối giữa người nông dân Việt và các thị trường Nhật Bản, Hàn Quốc và châu Âu.

Điều khiến cho Ino giữ được sự lạc quan của cô chính là thế hệ trẻ của Việt Nam. Cô chia sẻ: "Ngày càng nhiều người trẻ sống ở thành phố và có học thức trở nên quan tâm hơn tới ngành nông nghiệp. Họ thường xuyên sử dụng mạng xã hội để chia sẻ thông tin về những lợi ích của thực phẩm hữu cơ. Gần đây, họ thậm chí bắt đầu tổ chức những tour du lịch sinh thái ở khu vực nông thôn để tận mắt nhìn thấy hoạt động tại các trang trại".


Nguồn Nhịp Cầu Đầu Tư/Japan Times

Share:

Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

Nông dân Bắc Giang thu tiền tỷ từ vườn trái cây

Nhờ mạnh dạn chuyển đổi cây trồng và không phát triển theo trào lưu nên nhiều hộ nông dân ở Bắc Giang mỗi năm thu hàng tỷ đồng nhờ vườn trái cây.
 
Ngôi nhà ba tầng của anh Nguyễn Văn Chính (sinh năm 1968) ở Lục Ngạn (Bắc Giang) nổi bật giữa trang trại đang mùa cam chín. Ít ai hình dung nơi này trước đây chỉ là đồi hoang, thưa thớt bóng người. 

Nhớ lại năm 1995, khi vợ chồng anh Chính quyết định đổi đất lúa lấy đất đồi hoang, có nhiều người đã khuyên can, cho rằng làm vậy lấy thóc gạo đâu mà ăn. Anh lại nghĩ khác, trồng hay thâm canh cây gì cũng cần phải tập trung vào một mối, còn rải mành mành thì hiệu quả sẽ không cao nên quyết tâm đầu tư trồng cây vải thiều. 

Thuê người cày cuốc, chăm bón, và cùng nai lưng ra làm lụng, gia đình anh phải sống cuộc sống hết sức vất vả trong suốt ba năm. Bước sang năm thứ tư thật không ngờ, số tiền thu được từ vụ mùa vải đủ mua hơn chục tấn thóc, lúc này anh mới thấy tin tưởng về sự đầu tư của mình là đúng đắn.
Anh Nguyễn Duy Tuấn và vợ vui mừng trước mùa cam thắng lợi. Ảnh: VH.
Nhiều người dân thấy gia đình anh Chính ngày một khấm khá nhờ trồng cây vải thiều đã kéo đến nhà anh học tập kinh nghiệm. Song chính họ đã khá bất ngờ lẫn xót xa khi thấy vợ chồng anh chặt bỏ cây vải thiều để chuyển đổi sang trồng cam Đường và cam Canh vào năm 2007. Anh chia vườn ra làm đôi, phá một nửa, giữ lại một nửa lứa vải thiều đang độ ra hoa. Năm sau anh chuyển đổi số diện tích đất còn lại, và nhờ trồng bằng cây đã gieo ươm nên chỉ sau hai năm lứa cam đã cho quả. Vượt ngoài mong đợi, năm đầu thu hoạch cam đã giúp gia đình anh đủ hòa mức chi phí đầu tư.

Chia sẻ bí quyết làm ăn, anh Chính cho hay là sự quyết tâm và dứt khoát trong chuyển đổi cây trồng. Cùng một diện tích đất trồng nhưng cây có múi như cam, bưởi cho hiệu quả kinh tế cao hơn. Điều đặc biệt, cam Canh, bưởi Diễn... mang về Lục Ngạn trồng, quả ăn rất ngọt không khác gì hương vị trồng trên đất gốc của sản phẩm này. Vì thế, các loại quả này có giá mua tại vườn rất cao, thậm chí có thời điểm cao hơn giá cam Vinh mua từ Nghệ An. Giá thu mua tại vườn từ 40.000 đến 60.000 đồng một kg (tùy theo loại cam), đã giúp gia đình anh Chính trở nên khá giả.

Ba năm trở lại đây, năm nào gia đình anh cũng trúng mùa cam, cho thu nhập 1,8 tỷ đồng một năm. "Bất ngờ nhất là năm 2011, bán xong vụ cam, gia đình tôi thu về gần hai tỷ đồng, tôi mừng đến phát khóc. Tôi nghĩ phải mạnh dạn chuyển đổi cây trồng, đi tìm những cây giống mới, cho thu hoạch dài ngày hơn, hiệu quả kinh tế hơn mới hy vọng làm giàu. Bởi đã có hàng nghìn hộ dân lúc ấy cùng trồng cây vải thiều, có thời điểm được mùa, nhưng người dân mất vui do giá vải bị rớt thảm hại", anh Chính giải thích.

Cũng làm ăn không kém gì anh Chính, anh Nguyễn Văn Báo (sinh năm 1966) ở Quý Sơn cũng tạo ra tiền tỷ mỗi năm nhờ kết hợp cây ăn trái và chăn nuôi. Năm 19 tuổi, anh đi bộ đội, dù không được học hành đến nơi đến chốn, song với những nỗ lực rèn luyện trong quân ngũ anh đã được đơn vị kết nạp vào Đảng. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự trở về, anh được địa phương tin tưởng giao nhiều nhiệm vụ khác nhau như: Thư ký đội, Bí thư chi bộ thôn.

Từ đây, anh nông dân Nguyễn Văn Báo nghĩ đến một đường hướng làm giàu bắt đầu từ việc tận dụng lợi thế là gia đình có vườn đồi và ao hồ. Anh xây dựng mô hình vừa trồng cây ăn quả với 1,5 ha  với vải thiều, hồng, nhãn, na, vừa chăn nuôi với 300 m2 chuồng trại nuôi lợn thịt, kết hợp kinh doanh dịch vụ vật tư nông nghiệp và thức ăn chăn nuôi. Cùng lúc triển khai nhiều mô hình, thời gian đầu anh luôn sống trong tâm trạng lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa, bởi đã vay vốn hàng trăm triệu đồng mà chưa biết ăn hay thua. Song những năm tháng cùng với nhân công vừa cuốc cỏ, vừa thái rau chăn lợn, đầu tắt mặt tối dần hé sáng khi sang năm thứ hai anh Báo đã có lãi từ chăn nuôi lợn.

Để đầu ra sản phẩm có hiệu quả anh Báo không chỉ trông chờ vào các thương lái tìm đến mình mà bản thân tự tìm kiếm bạn hàng. Dần dà khách hàng của anh không chỉ trong nội tỉnh Bắc Giang, mà vươn tới Hà Nội, Hải Phòng, Quảng Ninh... Nhờ vậy, có thời điểm lợn thịt và các loại hoa quả tới tuổi cho thu hoạch đã không đủ cung cấp cho thị trường.

Từ năm 2011 đến nay, mỗi năm gia đình anh xuất chuồng được từ 100 đến 120 tấn, thu từ 20 đến 25 tấn quả, cá đạt sản lượng 20 tấn, cho thu nhập hơn 1 tỷ đồng một năm. Chưa dừng lại do nắm bắt nhu cầu của thị trường, năm ngoái anh Báo nhận thầu 4 ha hồ để tiếp tục đầu tư và xây dựng trang trại "Ba cây (vải, gấc, táo) ba con (lợn, cá, giun)". Đa dạng cách làm ăn, cùng với sự kiên trì, luôn lấy chữ tín làm trọng, anh Báo coi là những bí quyết giúp mình thành công. Chẳng hạn như, trong chăn nuôi anh luôn chỉ đạo nhân công bảo đảm độ sạch để cho sản phẩm thịt thơm và hàm lượng dinh dưỡng cao. Nuôi cá anh không chỉ chọn giống tốt mà luôn đợi mỗi con đạt chừng 3 kg mới xuất bán, nên việc tiêu thụ thuận lợi và được giá.

"Ngoài tạo công ăn việc làm cho sáu lao động thường xuyên với mức lương hơn 2,5 triệu đồng một tháng, cộng chi phí sinh hoạt hằng ngày và 20 lao động thời vụ mức lương ba triệu đồng một tháng, nhiều năm nay anh Báo còn hỗ trợ các hộ nông dân thoát nghèo bằng cách giúp họ vay vốn với số vốn gần ba tỷ đồng. Tính ra mỗi năm anh Báo đầu tư cho các hộ dân số lượng cám chăn nuôi 500 tấn, phân bón các loại 400 đến 500 tấn, giúp các hộ ứng trước để chăn nuôi và trồng trọt, đến mùa thu hoạch mới phải trả lại gia đình anh", anh Vi Văn Kỷ, cán bộ Hội Nông dân xã Quý Sơn cho biết. Giúp nhau làm kinh tế, những nông dân thành đạt ở Quý Sơn thường trao đổi với các hộ dân rằng, mỗi nhà nên phát triển một mô hình, bởi nếu cả làng cùng đổ xô trồng một loại cây rất dễ thất bại.
Bên cạnh trường hợp của anh Báo, anh Nguyễn Duy Tuấn ở xã Thanh Hải cũng thành công nhờ sự táo bạo chuyển đổi cây trồng. Năm ha trồng cam Canh và bưởi Diễn đã cho gia đình anh thu nhập hơn một tỷ đồng một năm từ năm 2012 đến nay. Hay anh Bùi Đức Long, năm nay 40 tuổi, trở thành tỷ phú nhờ phát triển cây cam Canh đầu tiên ở xã Hồng Giang.

"Ở Lục Ngạn hiện có 12 hộ nông dân thu nhập hơn một tỷ đồng một năm. Riêng mô hình trang trại cây ăn quả cho thu nhập từ hơn 100 triệu đồng một năm, toàn huyện Lục Ngạn có gần 5.000 hộ. Ngoài thiên nhiên ưu đãi thì điều làm nên một vùng đất có nhiều nông dân triệu phú và tỷ phú này chính là nhờ vào sự nhạy bén của mỗi hộ trong lựa chọn một mô hình kinh tế trang trại phù hợp, họ dám nghĩ, dám làm và biết khai thác lợi thế của địa phương, cũng như thế mạnh của gia đình để làm giàu một cách chính đáng", ông Chu Văn Báo, Trưởng phòng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn huyện Lục Ngạn nói.
Theo Nhân Dân

Share:

Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014

CEO Bio Spring: Từ bỏ phố Wall vì ở Việt Nam quá nhiều việc để làm nhưng quá ít người làm

Những mẩu chuyện về Huỳnh Minh Việt – chàng SV làm rạng danh VN năm 2005 khi góp mặt trong danh sách 50 SV xuất sắc tham gia chương trình Lãnh đạo Toàn Cầu của quỹ Goldman Sachs vẫn được giới du học sinh Việt Nam truyền tụng như tấm gương mẫu mực, câu chuyện cổ tích giữa đời thường. 


Dẫu từ trước đến nay, Huỳnh Minh Việt vẫn luôn khiên tốn nhận rằng quá trình đi du học từ Singapore, sang Stanford rồi đến Harvard mà “không tốn 1 xu” nào của mình chỉ là may mắn, vậy thì những thành công trên con đường theo đuổi học vấn và khát vọng “đền ơn nối tiếp” của anh phải được kết trái từ những đam mê và một tinh thần cầu tiến hiếm thấy.

Anh được biết đến nhiều hơn qua việc tự tay viết kế hoạch và tổ chức dự án Vietnam Medical Project - đưa các bác sĩ  nước ngoài sang Việt Nam chữa bệnh từ thiện, đóng góp xây dựng VietAbroader từ những ngày đầu tiên năm 2004,  sáng lập viên kiêm Chủ nhiệm Tổ chức các nhà lãnh đạo tương lai Đông Nam Á (SEALNet),  … cùng rất nhiều các hoạt động, giải thưởng lớn khác và gần đây nhất là trở thành CEO của BioSpring, công ty đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam nghiên cứu và sản xuất bào tử bền nhiệt thế hệ mới bacillus phục vụ cho dược phẩm, thực phẩm và chăn nuôi, đem lại một cuộc cách mạng về chăn nuôi sạch cho bà con nông dân tại Việt Nam.
Dường như mọi thứ đến với anh dễ dàng hơn những học sinh khác rất nhiều, ví như thi quốc gia rồi nhận học bổng toàn phần của chính phủ Singapore, sau đó lại tiếp tục nhận học bổng toàn phần của Stanford, có thật sự là mọi thứ đơn giản như vậy hay do anh không thích nói về khó khăn và thất bại của mình?

Huỳnh Minh Việt: Tôi bắt đầu biết đến học bổng Singapore nhờ đoạt giải khuyến khích quốc gia môn Toán. Khi đó tôi vẫn đang học cấp 2 trường làng, mỗi tỉnh được chọn ra hai học sinh xuất sắc nhất về Toán và Anh Văn để lên Hà Nội thi, và tôi là một trong hai thí sinh được chọn. Vào thời điểm đó tiếng Anh của tôi không giỏi, cũng không có internet để tra cứu như bây giờ nên khi cùng với bố ra Hà Nội, lúc về 2 bố con vừa đi với nhau vừa buồn vì nghĩ rằng có có hội được ra nước ngoài như vậy nhưng mình đã bỏ lỡ mất. Bố mẹ tôi đều là nông dân, sẽ không bao giờ có tiền cho con đi du học được. Cuối cùng thực sự là bất ngờ khi biết tin tôi đã được chọn.

Khi sắp kết thúc chương trình học tại Singapore có vài người bạn giới thiệu về học bổng của Stanford. Lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu tại sao lại có những học bổng quá lớn và không đi kèm bất cứ một điều kiện ràng buộc gì như vậy. Sau này tìm hiểu ra, đó là nguồn quỹ từ “endowment”, một cách để lứa sinh viên thành công của các trường đại học lớn đóng góp lại cho trường và họ đầu tư rất nhân văn như một cách để marketing cho chính trường đại học của mình. Giờ nhìn lại thì cũng có những lúc rất khó khăn nhưng trên hết vẫn là sự may mắn, may mắn không phải dễ có được và tôi đã tận dụng nó một cách tốt nhất có thể.

Tại sao anh lại từ chối cơ hội ở lại Mỹ để về Việt Nam khởi nghiệp? Nhất là điều gì đã đưa anh từ những vị trí rất đáng ngưỡng mộ ở các tập đoàn tài chính hành đầu thế giới đến với BioSpring?

Thế hệ của tôi thật may mắn vì việc làm sao để đủ ăn đủ mặc không phải là điều khó nữa.  Sau 3 năm làm việc cho Morgan Stanley tôi luôn trăn trở về việc mình sẽ trở thành người như thế nào nếu tiếp tục làm việc tại đây. Tại Mỹ mọi thứ đều được chuẩn hóa nên mình chỉ là một móc xích nhỏ trong một cỗ máy cực ký lớn và chuyên nghiệp, trong khi ở VN các cỗ máy đồ sộ chưa có nhiều và có quá nhiều việc để làm nhưng có quá ít người làm.

So sánh 2 chỗ: 1 chỗ nếu không có mình cũng có hàng ngàn người khác làm còn về Việt Nam, nếu mình không làm thì không ai làm, nên tôi quyết định về nước. Tôi muốn làm công việc mà 5 năm, 10 năm, 20 năm sau có cái để khoe với vợ con và gia đình, để tự hào với các thế hệ sau và đó là lý do tôi nhận lời làm tổng giám đốc Bio Spring.  Bố mẹ tôi hiện vẫn làm nông dân, vẫn sống ở Quảng Nam. Nói gì thì nói, khi bạn đã có cơ hội để giúp đỡ người khác, bạn phải dang tay cho chính những người thân thiết với mình đầu tiên, rồi mới nói đến xã hội. Bào tử bền nhiệt thế hệ mới bacillus là thứ mà người nông dân như bố mẹ mình cần, nó giúp ích rất lớn cho việc chăn nuôi và sẽ làm nên một cuộc cách mạng với ngành nông nghiệp Việt Nam. Vậy thì tại sao không làm?

Tham gia giảng dạy tại trường đại học quốc gia Tp.Hồ Chí Minh và có nhiều buổi chia sẻ kinh nghiệm cùng sinh viên Ngoại Thương và AIESEC Vietnam, anh hẳn là cũng ý thức được việc chọn ngành nghề khi còn ngồi trên ghế giảng đường là rất quan trọng đối với sinh viên, vậy thì bản thân anh có kinh nghiệm gì để truyền lại cho các em học sinh, sinh viên bây giờ?

Chúng ta vẫn bị gò bó vào lối suy nghĩ rập khuôn, chính tôi trước đây cũng vậy, vì học giỏi toán, lại đi thi quốc gia môn toán rồi được học bổng đầu tiên cũng là nhờ môn toán nên tôi vẫn luôn nghĩ trong đầu là mình phải học gì liên quan đến nó. Chính vì thế nên ban đầu tôi chỉ chọn các ngành liên quan đến kỹ thuật. May mắn là khác với ở Việt Nam, tại Mỹ bạn có thể được đổi ngành và thậm chí là trường học, sau 1 năm học kỹ thuật thì tôi cảm thấy không hợp nên chuyển sang học kinh tế.

Đối với các bạn sinh viên ở Việt Nam, tôi có một lời khuyên là phải năng động hơn và chủ động hơn trong việc tìm hiểu về ngành nghề mình sẽ theo đuổi vì các bạn không có cơ hội đó. Muốn trở thành bác sỹ, hãy chủ động hẹn gặp bác sỹ để hỏi người ta nghề đó thực tế là như thế nào, cần những tố chất gì, khó khăn gì... Nhiều bạn cảm thấy ngại nhưng hãy luôn nhớ rằng nếu bạn lịch sự, tỏ ra đam mê và thực sự nghiêm túc, không một ai từ chối bạn lần thứ 3 cho một cuộc nói chuyện ngắn chỉ 15 phút.

Lúc còn học đại học, các bạn hãy chủ động đi thực tập, dù là không công. Nhiều bạn sinh viên bây giờ vẫn rất ngây ngô về chính ngành nghề mình đang theo học, vậy thì hãy ra ngoài đi, hãy thử trải nghiệm và thu lấy kinh nghiệm trước khi ra trường. Điều đó không chỉ tốt cho bản thân bạn mà cũng rất có lợi cho kế hoạch xin việc ngay sau khi tốt nghiệp.

Tại doanh nghiệp của mình, anh sẵn sàng trao cơ hội làm việc cho sinh viên mới ra trường chứ? Và nếu có thì anh tìm kiếm những tố chất gì ở họ?

Tất nhiên là có rồi (cười). Các em sinh viên mới ra trường nhưng thực sự có khả năng sẽ được chào đón. Khả năng này không thể hiện qua tên tuổi của trường đại học các em theo học, du học hay tốt nghiệp từ một trường trong nước vì cái đó không nói lên điều gì cả. Điều này cũng không có nghĩa là các em không cần cố gắng khi ngồi trên ghế giảng đường.

Ở vị trí tuyển dụng, tôi sẽ vẫn nhìn vào bảng điểm và các hoạt động ngoại khóa như một cách để đánh giá tính kỷ luật của từng em. Thực tế cho thấy các em càng có tính kỷ luật cao và biết sắp xếp công việc, cuộc sống một cách khoa học thường có kết quả học tập tốt hơn và đó là những tố chất hàng đầu của một người nhân viên tốt. 

Được biết anh sẽ tham gia vào buổi giao lưu trực tuyến với các em học sinh, sinh viên do Quỹ học bổng NDH tổ chức cùng một số vị lãnh đạo có tên tuổi trong ngành tài chính. Anh có thể nói rõ hơn về mục đích và kỳ vọng của anh khi tham gia chương trình này không?

Buổi giao lưu trực tuyến sẽ diễn ra lúc 14h, thứ 6 ngày 14/11/2014 sắp tới đây trên trang điện tử NDH. Cùng tham gia với mình có anh Nguyễn Duy Hưng, chủ tịch HĐQT kiêm TGĐ công ty CPCK Sài Gòn, một nhân vật có khá nhiều đóng góp và ảnh hưởng lớn đến thị trường chứng khoán và ngành nông nghiệp Việt Nam. Ngoài ra còn có đại diện của Quỹ học bổng NDH cùng tham gia giải đáp thắc mắc liên quan đến học bổng rất thiết thực cho các em sinh viên này.

Xin cảm ơn anh!
Theo Dân Trí
Share:

Trang

Nổi bật

Giới siêu giàu kiếm tiền từ đâu?