Kiến thức chứng khoán - Kinh nghiệm đầu tư chứng khoán

Hiển thị các bài đăng có nhãn châu Âu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn châu Âu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Một sự kiện chấn động hơn Brexit sắp xảy ra ở châu Âu nhưng ít người chú ý

Cuối tuần này, người dân Italy sẽ tham gia một cuộc trưng cầu dân ý về cải cách Hiến pháp, sự kiện chính trị mà nhiều nhà phân tích gọi là “quan trọng nhất ở châu Âu" năm 2016, thậm chí chấn động hơn cả Brexit vì có thể tác động tới ngành ngân hàng khu vực.

Người dân Italy bỏ phiếu cho điều gì?

Cải cách Hiến pháp. Thủ tướng Matteo Renzi dẫn đầu nhóm nói "có", đang vận động người dân bỏ phiếu cho sự thay đổi mạnh mẽ trong cả bộ máy chính trị Italy, giúp việc chèo lái nền kinh tế này dễ dàng hơn. Nếu thành công, ông Renzi sẽ loại bỏ được quyền lực từ Thượng viện, đồng nghĩa với mọi dự luật chỉ cần Hạ viện thông qua. Hiện tại, một dự luật sẽ đi vào đời sống nếu được sự đồng thuận tại cả lưỡng viện.
Thủ tướng Renzi đã chơi tất tay cho canh bạc này. Nếu ông thua, đây cũng là dấu chấm hết cho tương lai chính trị của đương kim thủ tướng Italy.

Tương lai của cuộc cải cách?

Cuộc thăm dò dư luận gần nhất, được công bố 2 tuần trước thời điểm người dân đi bỏ phiếu, cho thấy phần lớn người dân được hỏi nói “không” với kế hoạch cải cách. Holger Schmieding, chuyên gia kinh tế trưởng tại Berenberg Bank, cho rằng người dân Italy sẽ từ chối cuộc cải cách mang tính lịch sử này, đồng nghĩa với việc đẩy nền kinh tế Italy rơi vào khủng hoảng.

Tuy nhiên, hy vọng vẫn còn. Bài học Brexit và gần đây là cuộc đua quyền lực nhất nước Mỹ đang khiến các cuộc thăm dò trở nên thiếu chính xác. Kết quả thăm dò cho thấy số lượng áp đảo ủng hộ Anh ở lại với Liên minh châu Âu (EU) nhưng thực tế diễn ra trái ngược. Tại Mỹ, bà Hillary Clinton dẫn trước trong phần lớn các cuộc thăm dò như lại thua đối thủ tới gần 70 phiếu đại cử tri.

Các kịch bản trái ngược

“Bên cạnh những cải cách chính trị, cuộc trưng cầu là một nỗ lực nhằm lật đổ Thủ tướng Matteo Renzi. Trong khi đó, thị trường tài chính sử dụng kết quả cuộc trưng cầu để đánh giá xu hướng của người dân Italy, từ đó quyết định cho các khoản đầu tư”, ông Adolfo Laurenti, chuyên gia kinh tế tại Ngân hàng Thụy Điển J. Safra Sarasin, nhận định.

Nếu đa số người dân chọn “có”, các chuyên gia của Ngân hàng Anh hy vọng ông Renti tiếp tục đảm trách vai trò thủ tướng trong thời gian thay đổi chính trị ở Italy. Nó sẽ diễn ra trong quý 2 hoặc quý 3 năm 2017. Đồng nghĩa với đó, thị trường Italy sẽ ít biến động và không tác động nhiều tới khu vực EU, vốn phải chịu nhiều sóng gió sau Brexit.
Nếu đa phần người dân nói “không”, Thủ tướng Renti nhiều khả năng sẽ từ chức ngay lập tức. Trong bối cảnh này, hệ thống bầu cử của Italy sẽ phải khởi động để tổ chức một cuộc bầu cử vào quý 2 hoặc quý 3 năm sau. Phản ứng tức thì, thị trường Italy sẽ lao dốc ngay trong ngày thứ 2 đầu tuần và tác động tới cả khu vực châu Âu.

Tàn phá như thế nào tới hệ thống ngân hàng dễ tổn thương của Italy?

Rất lớn. Các quan chức và chuyên gia cấp cao trong các nhân hàng trong và ngoài khu vực cho rằng, nếu ông Renzi thua, 8 ngân hàng lớn nhất của Italy sẽ gặp phải hàng loạt vấn đề. Thậm chí, nó có thể kích hoạt một cuộc khủng hoảng ngân hàng trên toàn bộ châu Âu. Với ngành ngân hàng, nguy cơ này hiện hữu hơn nhiều so với các thay đổi chính trị của đất nước hình chiếc ủng.

Italy là nền kinh tế lớn thứ 3 trong khu vực đồng tiền chung châu Âu, từng trải qua một cuộc suy thoái với khoản vay 377 tỷ USD. Các ngân hàng Italy cần 21 tỷ USD làm vốn cho những tháng sắp tới để bù lỗ các khoản vay nóng và lên kế hoạch thanh lý các khoản nợ xấu. Nếu người dân nói “không”, một sự bất ổn tài chính quy mô lớn, thậm chí gây hoảng loạn cho các nhà đầu tư, sẽ tiếp tục nối dài những bất lợi với ngành ngân hàng Italy. 

>> Mở tài khoản chứng khoán - Tư vấn đầu tư chứng khoán - Ủy thác đầu tư

Linh Anh
Theo Trí thức trẻ/CNBC
Share:

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

George Soros: Châu Âu đang đối mặt với 5 cuộc khủng hoảng

Châu Âu hiện nay phải đối mặt với ít nhất là năm cuộc khủng hoảng cùng một lúc: bốn cuộc khủng hoảng nội tại – đồng euro, Hy Lạp, di cư, và trưng cầu dân ý của Anh về việc có nên ở lại trong EU hay không. Cuộc khủng hoảng ở Ukraine là do những tác nhân bên ngoài gây ra.

http://www.blogchungkhoan.com/search/label/George%20Soros
Hồi tháng 6, nhà đầu tư nổi tiếng George Soros đã đưa ra bài viết “bày mưu chiến thắng cho Ukraine”, trong đó ông cho rằng các biện pháp trừng phạt, mặc dù cần thiết, nhưng lại có hại không chỉ đối với Nga mà còn đối với nền kinh tế châu Âu. 3 tháng trôi qua, châu Âu đã trải qua nhiều biến động và có vẻ như đúng là những biện pháp trừng phạt không hiệu nghiệm như phương Tây mong đợi.

Mới đây Soros lại có bài viết bình luận về tình hình hiện tại của châu Âu.

Do các khiếm khuyết cấu trúc của đồng euro, các nhà chức trách châu Âu đã trở thành bậc thầy của nghệ thuật quẩn quanh từ cuộc khủng hoảng này sang cuộc khủng hoảng khác. Cách thức này được biết đến như là đá cái lon xuống đường mặc dù mô tả chính xác hơn là đá cái lon lên con dốc và do đó nó tiếp tục quay trở lại.

Nhưng châu Âu hiện nay phải đối mặt với ít nhất là năm cuộc khủng hoảng cùng một lúc: bốn cuộc khủng hoảng nội tại – đồng euro, Hy Lạp, di cư, và trưng cầu dân ý của Anh về việc có nên ở lại trong EU hay không – và một cuộc khủng hoảng đến từ bên ngoài có liên quan đến Ukraine. Các khủng hoảng này có xu hướng củng cố lẫn nhau. Cả công chúng và các nhà chức trách hiện đang bị quá tải. Có thể làm gì để ngăn và đảo ngược quá trình phân rã?

Rõ ràng là không thể giải quyết cả năm cuộc khủng hoảng này cùng một lúc. Tuy nhiên, cần xử lý ưu tiên đối với một số cuộc khủng hoảng mà không lờ đi cuộc khủng hoảng khác. Tôi đã cố gắng cho rằng Ukraine nên được ưu tiên hàng đầu. Các cuộc khủng hoảng nội bộ có xu hướng chia Liên minh châu Âu thành các quốc gia con nợ và chủ nợ, cũng như các quốc gia “đến” và “điểm đến”. Ngược lại, mối đe dọa bên ngoài như những gì đang xảy ra ở Ukraine đòi hỏi sự đoàn kết của Liên minh châu Âu.

Một Ukraine mới được xác định là sẽ tương phản với Ukraine cũ. Ukraine cũ có nhiều điểm tương đồng với Hy Lạp cũ rất khó cải cách: nền kinh tế do các nhà tài phiệt thống trị và tầng lớp chính trị khai thác vị thế của mình nhằm phục vụ lợi ích cá nhân thay vì lợi ích của công chúng. Ngược lại, Ukraine mới được lấy cảm hứng từ tinh thần của cuộc cách mạng Maidan vào tháng 2/2014 và tìm cách cải cách triệt để. Khi xem Ukraine như một Hy Lạp hạng hai và thậm chí không phải là thành viên của Liên minh châu Âu, châu Âu đang có nguy cơ biến Ukraine mới trở lại thành Ukraine cũ. Đó là một sai lầm chết người, bởi Ukraine mới là một trong những tài sản quý giá nhất mà châu Âu có được.

Tôi cảm thấy mình rất tự tin khi đưa ra lập luận này bởi tôi hiểu sâu sắc về Ukraine mới thông qua quỹ Ukraine do tôi thành lập và sự tham gia của bản thân tôi tại đất nước này. Vào đầu năm, tôi đã phát triển “chiến lược chiến thắng cho Ukraine” và lan truyền chiến lược này giữa các quan chức châu Âu.

Tôi cho rằng các biện pháp trừng phạt Nga là cần thiết nhưng chưa đủ. “Chiến lược chiến thắng” của tôi tán thành việc hỗ trợ tài chính hiệu quả cho Ukraine, kết hợp hỗ trợ ngân sách quy mô lớn với bảo hiểm rủi ro chính trị với chi phí có thể chấp nhận được, cùng với các ưu đãi khác cho khu vực tư nhân. Cùng với cải cách kinh tế và chính trị triệt để mà Ukraine mới mong muốn thực hiện, các biện pháp này sẽ biến Ukraine thành một nơi đầu tư hấp dẫn. Điểm then chốt của cải cách kinh tế là việc tái cơ cấu sự độc quyền khí đốt của nhà nước, Công ty năng lượng quốc gia Naftogaz, chuyển từ giá khí đốt thấp giả tạo hiện hành sang giá do thị trường quyết định và cung cấp các khoản trợ cấp trực tiếp cho các hộ nghèo mua khí đốt.

Cuộc khủng hoảng đồng euro đã gây thiếu hụt nguồn quỹ nghiêm trọng cho các mục tiêu ngân sách. Ngân sách EU là 145 tỷ euro và chỉ tương đương khoảng 1% GDP của các quốc gia thành viên, nhưng châu Âu chỉ đang tăng trưởng một chút và các quốc gia thành viên đang kêu gọi giảm phần đóng góp cho ngân sách EU. Sự thiếu hụt nguồn quỹ đặc biệt nghiêm trọng trong khu vực eurozone khi mà khu vực này không có ngân sách riêng của mình.

Các nhà chức trách châu Âu dưới sự lãnh đạo của Đức đã xử lý sai cuộc khủng hoảng Hy Lạp. Họ đã bắt đầu bằng cách cung cấp các khoản vay khẩn cấp cho Hy Lạp với lãi suất trừng phạt; họ áp đặt chương trình cải cách riêng của họ và quản trị một cách chi tiết thay vì cho phép Hy Lạp làm chủ và kiểm soát các cải cách; và họ luôn cho vay quá ít và quá muộn. Không thể chê trách các nhà chức trách Hy Lạp bởi trách nhiệm chính thuộc về Đức vì Đức là nước phụ trách. Nợ quốc gia của Hy Lạp đã trở nên không bền vững nhưng các nhà chức trách châu Âu hiện nay không muốn xóa nợ cho Hy Lạp.

Cuộc tranh cãi về điểm này giữa họ và IMF đã làm phức tạp gấp bội các cuộc đàm phán hiện nay và gần đây. Các nhà chức trách đã sửa chữa một số sai lầm của họ, ví dụ, họ nhấn mạnh vào “xóa/giảm nợ” (“bailing in”) thay vì “giải cứu” (“bailing out”) các trái chủ (xóa/giảm nợ đòi hỏi các trái chủ chấp nhận mất (một phần) giá trị trái phiếu của họ). Nhưng họ lặp lại các sai lầm khác. Sai lầm lớn nhất là xem Ukraine như Hy Lạp. Nhưng Ukraine mới hoàn toàn tương phản với Hy Lạp, và mặc dù Ukraine không phải là thành viên, nó đang tích cực bảo vệ Liên minh châu Âu trước mối đe dọa quân sự và chính trị từ Nga.

Như tôi đã lập luận trong chiến lược chiến thắng dành cho Ukraine, việc trợ giúp Ukraine nên được xem là chi tiêu quốc phòng. Theo đó, đóng góp hiện nay - 3,4 tỷ euro - của Liên minh châu Âu cho gói giải cứu Ukraine dưới sự lãnh đạo của IMF là hoàn toàn không đủ. Liên minh châu Âu có công cụ tài chính thích hợp – cơ chế Hỗ trợ Tài chính Vĩ mô (MFA) – với những sửa đổi thích hợp, có thể được dùng để khắc phục tình trạng thiếu kinh phí trong ngân sách của EU. MFA cho phép Liên minh châu Âu vay vốn tại các thị trường tài chính, điều này dẫn đến việc sẽ hoàn toàn không sử dụng xếp hạng tín dụng AAA.

Ngân sách EU chỉ phải phân bổ 9% số tiền đi vay cho Ukraine như là khoản yêu cầu dự trữ không bằng tiền mặt để phòng ngừa khả năng vỡ nợ trong tương lai. Trong khi đó, quy tắc ngân sách Hoa Kỳ quy định khoản yêu cầu dự trữ không bằng tiền mặt chiếm 44% bảo lãnh tín dụng mới nhất trị giá 1 tỷ đô la Mỹ mà Mỹ đã cung cấp cho Ukraine, do đó, gánh nặng ngân sách 2 tỷ đô la Mỹ mà Mỹ đóng góp cho gói hỗ trợ do IMF đứng đầu thực sự lớn hơn khoản đóng góp của Liên minh châu Âu. Nhưng thỏa thuận khung MFA đã hết hạn vào năm 2009 khi Hiệp ước Lisbon ra đời và cần được gia hạn để có thể sử dụng ở phạm vi lớn hơn. Phân bổ 1% ngân sách EU cho việc bảo vệ Ukraine có vẻ thích hợp; điều này sẽ cho phép Liên minh châu Âu đóng góp 14 tỷ euro hàng năm cho chương trình hỗ trợ do IMF đứng đầu – đóng góp đó đủ lớn để cho phép Liên minh châu Âu có thể làm “bất cứ điều gì” nhằm giúp Ukraine thành công.

Sau khi thỏa thuận Minsk được ký kết, Ukraine đã đến bờ vực sụp đổ tài chính vì sự chậm trễ trong việc cung cấp gói cứu trợ thứ hai do IMF lãnh đạo cho đến ngày 11/3/2015. Đồng nội tệ hryvnia chạm đáy trong tháng Hai khi Ukraine mất niềm tin vào đồng tiền quốc gia. Các giao dịch chính thức bị hoãn và đồng hryvnia giao dịch trên thị trường chợ đen ở mức 30-40 hryvnia đổi 1 USD trong ngày hôm đó. Kể từ đó, đồng hryvnia đã hồi phục, trở lại mức khoảng 20-25 hryvnia/USD. Sự ổn định tài chính đã được tái lập nhưng với cái giá là nền kinh tế trên đà giảm nhanh. Sự sụt giảm đột ngột trong tỷ giá dẫn đến lạm phát cao hơn, tiêu chuẩn sống giảm đáng kể, và nhập khẩu sụt giảm lớn; điều này đã giúp thu hẹp thâm hụt thương mại. Đồng thời, ngân sách đã được hưởng lợi vì chi phí phúc lợi xã hội và tiền lương của nhân viên chính phủ giảm xuống.

Khi đến thăm Ukraine hồi tháng Tư, tôi thấy sự trái ngược giữa thực tế khách quan, rõ ràng là đang xấu hơn, và lòng nhiệt tâm cải cách của Ukraine mới dưới áp lực kinh tế, chính trị và quân sự to lớn nhưng vẫn tiến hành cải cách, điều đó có tác động tích lũy.

Trong năm 2014, chương trình cải cách cho một Ukraine mới đang trong giai đoạn quy hoạch; chỉ đến năm 2015 mới có kết quả là một lượng lớn luật được thông qua nhằm đáp ứng các yêu cầu của IMF và gần đây hơn, thỏa thuận Minsk. Mặc dù vậy, giới tài phiệt chính trị – những nhà tư bản công nghiệp sử dụng ảnh hưởng chính trị để làm giàu cho mình – có nhiều kinh nghiệm trong việc bảo vệ quyền lợi của họ hơn so với các nhà cải cách cố kiềm chế họ. Chỉ khi nền kinh tế đang trên bờ vực sụp đổ và căng thẳng chính trị ở đỉnh cao, chính phủ phải đối mặt với thách thức từ nhà tài phiệt mạnh mẽ nhất, Igor Kolomoisky, người đã cố gắng sử dụng lực lượng dân quân của mình để giữ quyền kiểm soát một công ty con của Naftogaz. Chính phủ đã buộc phải chống lại và tìm cách đánh bại ông ta.

Đó là một bước ngoặt. Kể từ đó, ngân hàng trung ương thực hiện kiểm soát chặt chẽ hệ thống ngân hàng, mặc dù tái cấp vốn các ngân hàng sẽ mất thời gian. Những nhà tài phiệt chính trị khác, đặc biệt là Dmytro Firtash và Rinat Akhmetov, đang bị kiểm soát. Đáng tiếc, điều này xảy ra cho từng trường hợp cụ thể mà chưa áp dụng luật pháp theo tinh thần thượng tôn pháp luật. Những nỗ lực cải cách ngành cảnh sát và cung cấp các dịch vụ trực tuyến trong chính phủ và minh bạch trong mua sắm chính thức đã có tiến bộ hơn. Nhưng các nhà cải cách đang gặp phải kháng cự trên con đường thực hiện và người dân nói chung là ngày càng không hài lòng với tốc độ cải cách chậm chạp lẫn tiêu chuẩn sống tiếp tục suy giảm. Vì vậy, sự căng thẳng – môi trường mà các nhà cải cách phải hoạt động – tiếp tục gia tăng và có thể chạm tới mức giới hạn bất cứ lúc nào.
Trí thức trẻ/CafeF
>> George Soros – Thiên tài bán khống
>> George Soros: Trong đầu tư, hãy im lặng mà làm
>> George Soros - 'cựu vương' tài chính phố Wall

Share:

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Trung Quốc muốn mua cả châu Âu

Các thương vụ lớn của Trung Quốc với doanh nghiệp châu Âu gần đây đang làm dấy lên lo ngại về việc nước này dùng kinh tế để tăng cường ảnh hưởng trên thế giới.

Các nhà đầu tư Trung Quốc đang ngày càng để ý tới những công ty châu Âu, đặc biệt là những cái tên danh tiếng. Gần đây, họ bắt đầu quan tâm tới khu trung tâm thương mại cao cấp Potsdamer Platz ở Berlin và hãng sản xuất săm lốp Pirelli của Italy. Vì một số lý do nào đó, châu Âu lại tỏ ra chào đón với giới đầu tư Trung Quốc, kể cả là doanh nghiệp nhà nước, hơn là với công ty Nga.

Cho tới năm 2011, Trung Quốc vẫn là nơi tiếp nhận đầu tư từ châu Âu. Nhưng cuộc khủng hoảng nợ đã làm sụt giảm giá tài sản tại đây. Một số nước ra sức tiến hành tư nhân hóa, và những công ty có tiếng đã không còn khắt khe trong việc chọn nhà đầu tư. Các nhà đầu tư Trung Quốc đã mua lại hãng ôtô Volvo của Thụy Điển, phần lớn cổ phần của hãng xe hơi Peugeot Citroen, thương hiệu thời trang Sonya Rykiel của Pháp, cảng Piraeus của Hy Lạp, chuỗi nhà hàng Pizza Express và hãng thời trang cao cấp Aquascutum ở Anh. Lượng đầu tư từ Trung Quốc đang tăng theo cấp số nhân.

china-fin-9348-1427688690.jpg
Trung Quốc ngày càng đầu tư mạnh vào châu Âu. Infographic: Economist

Trung Quốc chỉ đóng góp 1% vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài của châu Âu. Đây là con số khá khiêm tốn. Tuy nhiên, số liệu này chưa bao gồm những khoản đầu tư tư nhân, như việc người Trung Quốc đổ xô mua đất ở Bồ Đào Nha hay Latvian thông qua chương trình "Thị thực vàng" của những quốc gia này. Giá cả ở châu Âu đang khá rẻ, họ rất cởi mở và có những yếu tố các công ty Trung Quốc đang tìm kiếm - công nghệ và thương hiệu.

Thương vụ với Pirelli nhằm vào yếu tố thứ hai. Người mua là Công ty Săm lốp và Cao su Quốc gia Trung Quốc, thuộc địa gia quốc doanh ChemChian, với 20 triệu chiếc lốp được bán ra mỗi năm. Nhưng không mấy ai từng nghe tới thương hiệu Rubber Six and Aeolus của hãng này.
Cái họ cần là một lịch sử huy hoàng và danh tiếng lừng lẫy như của Pirelli. Công ty Italy này dường như đã được định giá quá cao - với giá cổ phiếu gấp 23 lần lợi nhuận. Tuy nhiên nó lại có giá trị thương hiệu cao thứ 5 thế giới.

Với một nhà thầu tham vọng có ngân sách và khả năng sản xuất hùng mạnh, Pirelli quả thực là một mục tiêu lý tưởng. Vốn hóa thị trường của hãng chỉ vào khoảng 7,5 tỷ USD (không là gì so với doanh thu 40 tỷ USD năm ngoái của ChemChina). Danh tiếng của nó sẽ đưa tên tuổi của gã khổng lồ Trung Quốc ra quốc tế. Thương vụ này có những nét tương đồng như khi Geely của Trung Quốc mua lại Volvo. Geely không chỉ muốn tiếp thu công nghệ, mà còn nhằm xây dựng thương hiệu.

Tuy nhiên, vấn đề chính là ở chỗ đó. Hầu hết đầu tư của Trung Quốc vào châu Âu đều đổ vào những công ty có uy tín lâu năm. Với các công ty tư nhân, việc này không đáng ngại, như Hony Capital mua Pizza Express, Fosun International và Ping An Insurance đầu tư vào Potsdamer Platz, hay Geely thâu tóm Volvo. Ngày nay kinh doanh xuyên quốc gia đã trở nên rất phổ biến.

Nhưng khi những doanh nghiệp này rơi vào tay công ty quốc doanh Trung Quốc, đây lại là vấn đề chính trị. Chính phủ Trung Quốc đang muốn tận dụng các doanh nghiệp châu Âu để bành trướng ảnh hưởng trên toàn cầu. "Hiện tại, đầu tư Trung Quốc có vẻ như tiền từ trên trời rơi xuống. Nhưng nó có thể biến thành con ngựa thành Troy, mang theo tư tưởng chính trị và giá trị Trung Quốc vào châu Âu", Sophie Meunier tại Đại học Princeton cho biết trong một nghiên cứu năm ngoái.
Trong khi đó, công ty châu Âu đổ tiền vào Trung Quốc thì bị đòi hỏi lập liên doanh với các đối tác nội địa, và chịu nhiều hạn chế khác tùy từng ngành. EU đang cố gắng đàm phán để được tự do hơn, nhưng vẫn đang ở thế bất lợi.

Mở cửa cho đầu tư Trung Quốc cũng đồng nghĩa giúp quốc gia này nâng cao ảnh hưởng chính trị. Và động thái này cũng chẳng khác gì mở cửa thị trường châu Âu cho những gã khổng lồ năng lượng của Nga, như Rosneft và Gazprom. Những công ty này sẵn sàng chi tiền chỉ để tăng vị thế của Moscow trên bàn đàm phán.

Ngày nay, Chính phủ các nước châu Âu luôn e dè trước những khoản đầu tư từ Nga, kể cả đầu tư tư nhân. Chính phủ Anh đang buộc công ty đầu tư LetterOne của tỷ phú Mikhail Fridman bán tháo những cơ sở sản xuất dầu ở Biển Bắc mà họ mua lại từ Dea (Đức). Bởi vậy, khó có thể nói các thương vụ của công ty quốc doanh Trung Quốc như Dongfeng Motors và ChemChina có thuận lợi hơn hay không.

Châu Âu cần một chính sách chặt chẽ về đầu tư trực tiếp nước ngoài, quy định cụ thể về những hoạt động được cho phép và những nhà đầu tư được khuyến khích. Chẳng hạn như yêu cầu các doanh nghiệp nhà nước chỉ được đầu tư cho những công ty mới. Hoặc đề nghị họ phải hợp tác với đối tác châu Âu và không nắm được quyền kiểm soát doanh nghiệp, cũng như tạo điều kiện cho các nhà đầu tư tư nhân. Hiển nhiên là các công ty tư nhân Trung Quốc vẫn có thể trở thành công cụ chính sách của Chính phủ. Nhưng ít nhất thì những chính sách này sẽ khiến cơ hội cạnh tranh ở châu Âu công bằng hơn.

(Theo Bloomberg/Vnexpress)
Share:

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

Những thương hiệu nào dân châu Á khao khát nhất

Các thương hiệu cao cấp châu Âu đang dẫn đầu trong danh sách mua sắm của khách hàng châu Á. Hãy xem chúng là "ai"?

Khảo sát Nikkei Brand Survey 2014 tiến hành trên 1.800 người tiêu dùng ở Trung Quốc, Ấn Độ, Indonesia, Thái Lan, Philippines và Việt Nam về 148 thương hiệu.
Share:

Trang

Nổi bật

Giới siêu giàu kiếm tiền từ đâu?