Kiến thức chứng khoán - Kinh nghiệm đầu tư chứng khoán

Hiển thị các bài đăng có nhãn quản trị doanh nghiệp. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn quản trị doanh nghiệp. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

Phong cách lãnh đạo dị của tỷ phú được ví là "Steve Jobs của giới đầu tư": Sa thải ngay nhân viên nào không phê bình sếp!

Khuyến khích nhân viên phê bình cấp trên là cách Ray Dalio giúp công ty vượt qua sức ì để phát triển.



Tỷ phú tự thân Ray Dalio là nhà sáng lập kiêm giám đốc tài chính của quỹ phòng hộ lớn nhất thế giới, Bridgewater Associates. Quỹ này quản lý số vốn lên tới 150 tỷ USD.

“Mặc dù được gọi là Steve Jobs của giới đầu tư, các nhân viên không xem Dalio là người đặc biệt và có thể thẳng thắn nói chuyện với ông”, Adam Grant, giáo sư đại học Wharton và là người từng phỏng vấn Dalio để viết cuốn sách kinh doanh bán chạy ở Mỹ “Originals”.

Hãy xem bức email mà nhân viên gửi cho Dalio, sau cuộc họp với một khách hàng quan trọng của công ty:

Ray, anh đáng được điểm D cho ngày hôm nay … Anh chỉ nói luyên thuyên trong 50 phút liền … Chúng tôi thấy rõ là anh chưa chuẩn bị gì cho cuộc họp. Nếu anh chuẩn bị trước, anh đã chẳng bối rối như thế ngay từ đầu ... Hôm nay anh thật sự tệ và chúng ta không thể để điều này tái diễn.

Grant cho biết, ở một công ty bình thường, gửi thư chỉ trích sếp như này đồng nghĩa với việc tự sát. Nhưng ở Bridgewater, nhân viên được khuyến khích phê bình người khác, kể cả cấp trên. Thành tích của họ sẽ được đánh giá dựa trên việc họ có dám nói lên quan điểm của mình hay không.

“Trên thực tế, họ có thể bị sa thải nếu không dám thách thức quan điểm của người khác”, Grant tiết lộ.

Đây là tôn chỉ được quán triệt ngay từ ngày đầu nhân viên vào công ty. “Trong quá trình đào tạo, khi nhân viên học các quy tắc, họ thường xuyên được hỏi: Anh có đồng ý không?”, Grant cho biết.

Về cơ bản, Dalio muốn nhân viên nghĩ cho bản thân và thách thức các chuẩn mực khi cần. “Đừng để lòng trung thành cản bước chân lý và sự cởi mở. Ai cũng phải học cách nói lên quan điểm phản biện của mình”, Dalio nói.

>> Quỹ đầu tư Bridgewater có còn là số 1 khi không còn Ray Dalio?


Nam Nguyễn
Theo Trí Thức Trẻ/CNBC
Share:

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2017

HANÕI TAILOR – Bài học thành công từ tên miền

Hiện nay, trên thị trường luôn sẵn có các sản phẩm may mặc đa dạng phục vụ nhiều phân khúc khách hàng, nhưng một chiếc áo may đo vừa vặn vẫn là tiêu chuẩn thời trang cao nhất. Nhạy bén với nhu cầu thị trường và trào lưu công nghệ thông tin, tiệm may HANÕI TAILOR đã tiếp cận được một lượng lớn khách hàng thông qua website với tên miền .com.
 

HANÕI TAILOR giúp bạn dễ dàng sở hữu sản phẩm may đo như ý

HANÕI TAILOR có tuổi đời khá trẻ, được thành lập đầu năm 2015, song các thành viên sáng lập đều là những người giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực may mặc, thời trang. Anh Trần Chiến Bình, với 15 năm hoạt động trong ngành PR, truyền thông, và anh Nguyễn Khánh Toàn, một doanh nhân có 10 năm kinh nghiệm trong sản xuất, xuất khẩu sản phẩm áo sơ mi nam cao cấp, đã sáng lập nên HANÕI TAILOR.

Bắt đầu từ câu chuyện xung quanh việc kinh doanh hàng may mặc tại Việt Nam và những khó khăn của các khách hàng khi lựa chọn một món đồ mặc ưng ý, hai người đã nhen nhóm một ý tưởng chung - Đó là giới thiệu mặt hàng áo sơ mi cắt-may-theo-số-đo và trả hàng chỉ trong vòng 10 ngày.

Hai nhà sáng lập quyết tâm biến ý tưởng này thành hiện thực. Trong vòng tám tháng, cửa hàng trực tuyến www.hanoitailor.com đã được xây dựng trên nền tảng thương mại điện tử tiên tiến được hỗ trợ bởi hệ thống cơ sở sản xuất hiện đại.

Nhờ có cửa hàng trực tuyến, các khách hàng đã có thể dễ dàng mua được một chiếc áo sơ mi cắt may vừa vặn với chi phí hợp lý. Cửa hàng trực tuyến này cung cấp các lựa chọn về vải và thiết kế, cho phép khách hàng tự thiết kế riêng cho mình một chiếc áo sơ mi được may theo số đo của mình và nhận hàng chỉ sau 10 ngày. Với những tính năng ưu việt này, khách hàng hầu như không phải di chuyển, rất tiện lợi và không hề vướng mắc về mặt thời gian như khi đi đặt may ở những cửa hàng truyền thống.

Đăng ký tên miền .com càng sớm càng tốt 

Anh Bình cho biết: “Sau khi sở hữu tên miền www.hanoitailor.com và vận hành một website thương mại điện tử trên tên miền này, lượng truy cập tăng mạnh, số lượng khách hàng sử dụng các công cụ trên website để giao thiệp, mua hàng của chúng tôi cũng gia tăng nhanh chóng. Với tên miền .com, HANÕI TAILOR có thể tiếp cận được với hầu hết khách hàng mà không gặp trở ngại về thời gian cũng như khoảng cách địa lý. Website chính là điểm ‘tiếp xúc’ lý tưởng, ổn định giữa doanh nghiệp với các khách hàng và giúp chúng tôi tham gia vào các kênh quảng cáo một cách hiệu quả.”

Anh Bình mua tên miền www.hanoitailor.com từ khi doanh nghiệp chưa thành lập. Anh tin rằng tên miền là chìa khóa quan trọng đối với mọi hiện diện trực tuyến, do đó, cần đặc biệt lưu ý để lựa chọn được tên miền phù hợp, đáp ứng các nhu cầu kinh doanh tổng thể của doanh nghiệp. Anh Bình còn mua thêm một số tên miền “anh em” của nó để tránh những đối thủ cạnh tranh mua tên miền tương tự.

Cũng theo anh Bình: “Tôi cho rằng khoản đầu tư cho tên miền .com phải nói là cực nhỏ so với một doanh nghiệp nhưng lại có hiệu quả vô cùng lớn. Hơn nữa, việc sử dụng tên miền .com cho thấy tầm nhìn của HANÕI TAILOR mở rộng kinh doanh vươn ra thị trường toàn cầu. Tôi khuyến cáo các nhà kinh doanh hãy nhanh chóng mua tên miền .com cho riêng mình, càng nhanh càng tốt, bởi nếu bạn không sở hữu nó thì sẽ có người lấy mất.”

Anh Bình tin rằng sự thành công của HANÕI TAILOR phần nào đã phản ánh hiệu quả mà tên miền .com của họ là www.hanoitailor.com đem lại, tên miền .com là một chuẩn mực tin cậy trong kinh doanh trực tuyến, giúp thúc đẩy doanh thu. Đó là lý do mà mọi công ty nằm trong danh sách Fortune 500 và các công ty đang phát triển nhanh nhất trên thế giới đều có tên miền .com.

Qua thống kê hơn 19 năm ứng dụng thực tế, các tên miền .com luôn tạo nên sự tin tưởng đối với khách hàng và đó là nơi mà các khách hàng thực sự muốn thực hiện kinh doanh trực tuyến.
Baodautu.vn
Share:

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

Thời của những nhà quản trị hướng nội

Nhiều nhà lãnh đạo thành công trong ngành công nghệ như Bill Gates, Zuckerberg đều là người hướng nội. 

Xem thêm: >> 5 phẩm chất của nhà lãnh đạo hướng nội 

Hầu hết các doanh nghiệp lo ngại về sự phân biệt đối xử trong nhân viên liên quan đến vấn đề giới tính, chủng tộc, xu hướng tình dục… Nhưng họ gần như không để tâm hoặc không biết rằng những nhân viên có tính cách hướng nội trong doanh nghiệp đang gánh chịu sự phân biệt đối xử này. Bác sĩ tâm thần, nhà tâm lý học nổi tiếng người Thụy Sĩ Carl Jung đã nhận thấy sự phân biệt giữa người hướng nội và người hướng ngoại từ năm 1921. Các bài kiểm tra sức khỏe tinh thần như Myers-Briggs Type Indicator luôn nhấn mạnh người hướng nội chiếm từ 1/3 đến 1/2 dân số. Cuốn sách của Susan Cain về tình thế bất lợi của người hướng nội: “Quiet: The Power of Introverts in a World that Can’t Stop Talking” đã bán được hơn 2 triệu bản. Thế nhưng, dù cho những khuyến cáo này, cách tiếp cận của doanh nghiệp với những người hướng nội lại ngày càng “trật quẻ”.

Thủ phạm lớn nhất chính là xu hướng phát triển văn phòng có không gian mở và cái gọi là làm việc theo nhóm. Doanh nghiệp hoàn toàn đúng khi nghĩ rằng động lực tạo nên tăng trưởng chính là cải tiến. Nhưng họ lại sai khi kết luận rằng cách tốt nhất để khuyến khích sáng tạo là phá vỡ tất cả các vách ngăn giữa các phòng ban với nhau và phải tổ chức các cuộc họp liên miên. Điều này không đúng vì một số lý do. Trước hết, nó dựa trên lý luận rằng việc dẹp bỏ rào cản vật lý và tinh thần giữa con người với nhau sẽ giải phóng sự sáng tạo, nhưng lại quên đi một thực tế rằng tiếng ồn và sự gián đoạn liên tục khiến cho nhân viên khó tập trung làm việc. Mặt khác, doanh nghiệp thường quên rằng, trong khi người hướng ngoại có thể hút năng lượng từ những người khác thì người hướng nội lại cần thời gian riêng cho mình để tự lấy lại năng lượng.

Mức độ kết nối cao gần đây trong xã hội cũng càng củng cố định kiến xưa nay đối với người hướng nội, nhất là liên quan đến chuyện thăng tiến. Nhiều công ty nhận diện các kỹ năng lãnh đạo dựa trên tính hướng ngoại của một người: sẵn lòng thể hiện cái tôi, dấn thân và xông xáo. Tuy nhiên, trong cuốn sách mang tên “Good to Great”, Jim Collins, bậc thầy về quản trị, cho rằng các CEO tại vị lâu nhất trong các ngành mà họ hoạt động có xu hướng là người hòa nhã, kín đáo và khiêm tốn. Họ là những người luôn đặt tổ chức cao hơn cái tôi của họ và thường hòa lẫn vào đám đông, thay vì muốn nổi bật và tỏa sáng.

Nhiều trong số những nhà sáng lập cũng như các CEO thành công nhất trong ngành công nghệ như Bill Gates của Microsoft và Mark Zuckerberg của Facebook là những người hướng nội. Những người như vậy có thể bị chìm nghỉm trong văn hóa hướng ngoại của IBM, vốn chú trọng tinh thần liên kết nhóm. Khi không tạo được môi trường thuận lợi cho người hướng nội ở mọi cấp bậc trong doanh nghiệp, chính doanh nghiệp đã bỏ qua những nhà lãnh đạo tiềm năng, những nhân viên xuất sắc. Điều này đồng nghĩa doanh nghiệp đó đã không khai thác được triệt để năng lực của từng cá nhân trong tập thể.

Vậy doanh nghiệp nên làm gì để khiến cuộc sống trở nên dễ chịu hơn cho những nhân viên hướng nội? Ít nhất các nhà quản lý nên thiết kế không gian văn phòng riêng tư và những khu vực yên tĩnh dành cho người hướng nội để họ có thể lấy lại năng lượng. Doanh nghiệp cần nhận ra rằng người hướng nội mang những kỹ năng rất đặc biệt vào công việc. Họ có thể nói ít hơn trong cuộc họp, nhưng lại đưa nhiều suy nghĩ hơn vào những gì họ nói. Các nhà lãnh đạo doanh nghiệp nên nhìn vào tổ chức của mình qua lăng kính của người hướng nội.



Các CEO tại vị lâu nhất trong các ngành mà họ hoạt động có xu hướng là người hòa nhã, kín đáo và khiêm tốn. Ảnh: dreamstime.com

Công ty có tổ chức các cuộc họp lớn, nơi những giọng nói to nhất phô trương thanh thế? Điều này sẽ khiến người hướng nội bị “lép vế”. Doanh nghiệp có chọn ứng viên chủ yếu dựa trên khả năng bộc lộ bản thân trong các cuộc phỏng vấn? Nếu vậy, doanh nghiệp sẽ không nhận ra được người giỏi nhưng không thích phô trương trước người khác.

Tín hiệu lạc quan là một số công ty đang bắt đầu để tâm đến những vấn đề này. Amazon đã thay đổi hoàn toàn các cuộc họp theo hướng tập trung hơn. Mọi cuộc họp đều bắt đầu trong im lặng. Những ai tham dự cuộc họp phải đọc 1 bản thông báo nội bộ dài 6 trang về chủ đề của buổi họp trước khi mở miệng phát biểu. Google cũng không còn đề cao tầm quan trọng của các cuộc phỏng vấn tuyển dụng như trước mà chú trọng hơn đến khả năng của ứng viên trong việc thực hiện các nhiệm vụ được giao.

Chắc chắn nhà quản lý không thể nắm bắt những nghiên cứu mới nhất về tính cách con người, nhưng họ có thể để ý cách nhân viên giao tiếp với nhau để đưa ra phương án sắp xếp nhân sự thích hợp. Một nghiên cứu cho thấy người hướng ngoại giỏi hơn trong việc quản lý những nhân viên mà được kỳ vọng thực hiện theo đúng các yêu cầu cấp trên đề ra; còn những người hướng nội lại quản lý tốt hơn trong trường hợp các nhân viên dưới trướng được kỳ vọng phải tự suy nghĩ vấn đề khi thực hiện công việc.

Ở phía ngược lại, bản thân người hướng nội cũng cần phải cố gắng hơn để thích ứng với môi trường công sở vì công việc vốn dĩ mang tính xã hội. Họ có thể giao tiếp qua máy tính nhờ sự hỗ trợ của các phần mềm như Skype, Line… hoặc tổ chức các cuộc họp nhóm nhỏ (hơn là không họp gì cả). Điều này quan trọng trong việc giúp người hướng nội leo lên các vị trí cao hơn trong doanh nghiệp.

 Karl Moore, thuộc Đại học McGill, đã phỏng vấn hơn 200 CEO về xu hướng hướng nội. Ông cho biết người hướng nội leo lên được vị trí cao nhất trong doanh nghiệp thường phải học cách cư xử giống người hướng ngoại trong một số tình huống nhất định. Claude Mongeau, nguyên CEO của Canadia National Railway, chẳng hạn, đã tự đặt ra cho mình mục tiêu phải hành xử giống như một người hướng ngoại 5 lần mỗi ngày.


Moore cũng cho rằng người có tính cách trầm lặng có thể tạo sức ảnh hưởng mạnh mẽ không hề thua kém những người hướng ngoại, nếu họ cho mình thời gian để sạc lại năng lượng. Ông đưa ra bài tập thực hành cho các sinh viên, đó là “phải tạo dựng mạng lưới các mối quan hệ như một người hướng nội” hoặc “tạo dựng mạng lưới các mối quan hệ như một người hướng ngoại” để mở rộng tầm nhìn của bản thân.

Mục tiêu của việc thay đổi cách nhìn nhận trong quản lý doanh nghiệp không phải là chuyển văn hóa hướng ngoại của một công ty sang văn hóa hướng nội, mà là để tạo ra một loại hình doanh nghiệp mới, mà trong đó người hướng nội, hướng ngoại và tất cả những ai vừa hướng nội vừa hướng ngoại đều có cơ hội ngang nhau để tỏa sáng và phát triển. Hãy gọi đó là một loại hình doanh nghiệp dành cho tất cả.

 Xem thêm:  >> Bí mật thành công của những người hướng nội

Nhịp Cầu Đầu Tư/The Economist
Share:

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

"Thuê đúng người và cho phép họ thất bại": Bí quyết thành công tưởng đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được của Jeff Bezos

Dưới trướng của Jeff Bezos giờ là hơn 250.000 người thế nhưng ông chủ Amazon vẫn ngày ngày truyền cảm hứng sáng tạo và “thắp lửa” cho những ý tưởng đổi mới của nhân viên, cho dù nhiều ý tưởng có thể hoàn toàn không khả thi. Bí quyết của Jeff là gì?


Amazon là doanh nghiệp phải ngã đau không ít lần trước khi thành công. Ông chủ của họ luôn xem nhân sự là yếu tố đưa Amazon tỏa sáng. “Bạn cần lựa chọn nhân viên có xu hướng không thỏa mãn đi theo lối mòn. Những người thường bất mãn với thánh thần và không bằng lòng với những gì tạo hóa dành cho” - Jeff nhận định.

Bên cạnh đó, CEO 52 tuổi chia sẻ, khi đưa ra lựa chọn nhân sự, bạn phải chuẩn bị tâm lí rằng đó có thể là quyết định sai lầm: “Sẽ không còn là một cuộc thí nghiệm nếu bạn biết trước kết quả. Nếu bạn muốn trở thành người sáng tạo, bạn phải tiến hành nhiều cuộc thí nghiệm và thất bại là hiển nhiên. Tất cả những nhân vật thành công nhất trong Amazon đều trải qua giai đoạn: thất bại, cố gắng lần nữa và lại tiếp tục chu kì đó. Thất bại giống như hồi chuông cảnh tỉnh. Không cần ai dẫn đường chỉ lối cho bạn, thất bại sẽ làm việc đó”.

Ngay cả khi thất bại nhiều lần cũng không sao cả. Bởi người thành công có thể sẽ phải trải qua hàng trăm, hàng nghìn lần thất bại. Là một người đam mê bóng chày, Jeff dẫn chứng mối liên hệ giữa kinh doanh và bộ môn này: “Trong một trận đấu bóng chày, một tay đập giỏi cỡ nào đi nữa cũng chỉ có 4 lượt đập bóng để ghi điểm. Bóng chày chỉ là thử thách ngắn hạn. Kinh doanh thì khác. Bạn có hàng nghìn cú đập, hàng nghìn cơ hội để thành công. Dù bạn thất bạn bao nhiêu lần đi chăng nữa, bạn vẫn còn cơ hội. Điều quan trọng nhất là bạn phải có sự đầu tư dài hạn, có nhiều kinh nghiệm, cũng như trải qua vô số lần thất bại".

Thuê đúng người và cho phép họ thất bại: Bí quyết thành công tưởng đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được của Jeff Bezos.
"Thuê đúng người và cho phép họ thất bại": Bí quyết thành công tưởng đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được của Jeff Bezos.

Có một điều đặc biệt là Jeff Bezos rất thích bàn về sự tập trung phát triển sáng kiến và sẵn sàng đón lấy thất bại để nắm lấy thành công của Amazon. Trong một bức thư gửi cổ đông thường niên năm 2016, CEO 52 tuổi này muốn nhấn mạnh Amazon là “một cỗ máy phát minh”. Bezos đã mang đến cái nhìn sâu sắc hơn cho vấn đề trên, câu trả lời chính là: “Thuê đúng người và cho phép họ thất bại”.

Nhà sáng lập Amazon cho biết, ông thích đặt câu hỏi sau đối với những ứng viên tiềm năng: Hãy đưa ra ví dụ về một vài thứ họ từng sáng chế. Mấu chốt của câu hỏi không nằm ở chỗ họ sở hữu bao nhiêu bằng sáng chế đoạt giải mà là sự suy nghĩ về vấn đề và phương án giải quyết của họ. Thông qua những câu trả lời, Bezos cho biết: “Vô số những phát minh khác nhau được thể hiện qua các câu trả lời của ứng viên và chúng thực sự đáng giá”.

Ông chủ của hệ thống bán hàng trực tuyến nổi tiếng thế giới thừa nhận, để có được một phát minh hay sáng kiến là điều “rất, rất khó” bởi bạn không chỉ cần tinh thông trong một lĩnh vực nhất định mà còn cần khả năng kiềm chế, không để bị chi phối bởi những kiến thức có trong lĩnh vực đó.

“Bước chân vào công việc, bạn cần suy nghĩ của người mới bắt đầu. Nắm chắc kiến thức và thật chuyên nghiệp là điều cần thiết nhưng vẫn chưa đủ. Leo lên đến đỉnh ngọn núi và dám nhìn xuống vạch xuất phát quả - đó mới là người xứng đáng trở thành nhân viên của Amazon” - Jeff chia sẻ
CafeF
>> CEO Amazon: Hãy tuyển ngay những ai từng thất bại thảm hại 
Share:

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Đây là cách giám đốc nhân sự tìm kiếm tài năng về với 'đội của Facebook'

Những ứng viên tài năng tất nhiên khó tìm kiếm nhưng không có nghĩa không có đặc điểm chung.


Tuyển dụng được nhiều nhân viên xuất chúng là một trong những trọng trách hàng đầu và khó khăn nhất của một nhà quản lý.

Một khi đã đặt bút ký tuyển dụng nhưng gặp phải ứng viên tồi, nhà quản lý có thể đang gây tổn thất về tài chính cho công ty cũng như kéo lùi sự tiến bộ của đội ngũ hiện tại.

Tìm được người giỏi đã khó, nhà quản lý còn có nhiệm vụ nặng nề khác là xác định những yếu tố mà đội ngũ hiện tại cần và sau đó sàng lọc những người phù hợp với nhiệm vụ trên, thương lượng với họ trong một khoảng thời gian tương đối ngắn.

Kinh nghiệm, trí thông minh và lòng quyết tâm là những khía cạnh hết sức quan trọng để xem xét khi nhìn vào một ứng viên, nhưng trọng tâm chính cần phải được đặt lên hàng đầu là tài năng, hai nhà nghiên cứu Marcus Buckingham và Curt Coffman lập luận trong cuốn sách cẩm nang quản lý của mình có tên “First, Break all the rules”.

Khi cuốn sách được xuất bản lần đầu vào năm 1999, Buckingham nói với Business Insider rằng nó đã gây ra tranh cãi khi đưa ra những kết luận rằng: Các nhà quản lý tốt nhất là người phát triển thế mạnh của nhân viên và bỏ qua những điểm yếu của họ, trong khi từ trước đó những lời khuyên kinh điển là lãnh đạo nên tập trung vào điểm yếu của đội ngũ để từ đó có những điều chỉnh phù hợp.

Kết luận của hai tác giả trên không phải dựa trên trực giác đơn thuần mà là kết quả của 25 năm nghiên cứu phân tích 80.000 nhà quản lý trên 400 công ty. Theo thời gian, nhiều công ty đã bắt đầu áp dụng phương pháp quản lý mà Buckingham và Coffman đề xuất và ngày nay các công ty như Facebook cũng hoạt động hoàn toàn trên triết lý quản trị này. Giám đốc nhân sự của Facebook, Lori Goler thậm chí còn khuyên tất cả những nhà quản lý mới bước chân vào nghề nên đọc cuốn sách này.

Trong cuốn sách của mình, Buckingham và Coffman cho rằng những ứng viên tài năng tất nhiên khó tìm kiếm nhưng không có nghĩa không có đặc điểm chung. Những nhà tuyển dụng có thể xác định ra họ dựa vào mô hình của những luồng tư tưởng, cảm giác hoặc hành vi giống nhau về mặt thống kê đã từng được áp dụng hiệu quả.

Hai tác giả cho rằng có ba loại tài năng cần cân nhắc tới gồm:

- Những tài năng phấn đấu: Họ là những người luôn lý giải lý do tại sao mình nhấc chân ra khỏi giường mỗi ngày, tại sao anh ta là động lực để thúc đẩy mọi người khi khó khăn xuất hiện.

- Những tài năng tư duy: Họ là những người giải đáp câu hỏi anh ta suy nghĩ ra sao, anh ta chú trọng đến những giải pháp thay thế như thế nào, làm thế nào để anh ta đưa ra được quyết định của mình.

- Những tài năng liên kết: Họ là những người trả lời cho câu hỏi ai là người anh tin tưởng, ai là người anh sẽ xây dựng những mối quan hệ, ai là người anh ta sẽ đối mặt, ai là người anh ta bỏ qua.

Đó là những cơ sở để nhà quản lý có thể xác định ra danh sách những ứng viên tài năng vào vị trí mình đang tìm kiếm.

Điều quan trọng là, Buckingham cho biết từ những cơ sở này nhà quản lý có thể lập ra một bản hồ sơ không đơn thuần là bản liệt kê danh sách mà còn là hướng dẫn trong cuộc phỏng vấn ứng viên. Điều tồi tệ nhất một nhà quản lý có thể làm trong một cuộc phỏng vấn dạng đóng trong nỗ lực tìm ra câu trả lời họ đang tìm kiếm.

"Mỗi lần bạn đưa ra một câu hỏi cũng đồng nghĩa với bạn cung cấp ứng viên một thông tin nào đó”, ông cho biết. "Tất nhiên, bạn không muốn thực hiện điều sơ hở này trong một cuộc đàm phán”.

Buckingham giải thích rằng người phỏng vấn nên tìm kiếm những hành vi thường xuyên và nếu các ứng cử viên là rất phù hợp với tiêu chí lựa chọn, họ sẽ tự nhiên bộc lộ những hành vi mà không cần thúc giục.
>> Tại sao công ty lớn như Amazon, Google lại thích tuyển người từng thất bại hơn là người luôn thành công? 
Thảo Nguyên
Theo Trí Thức Trẻ/Business Insider

Share:

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

Sự nghiệp và cuộc sống xa hoa của tỷ phú Michael Dell

Từ vị trí một trong những CEO trẻ nhất thế giới, hiện Michael Dell sở hữu tài sản ròng 20 tỷ USD và mới hoàn tất thương vụ mua lại trị giá 67 tỷ USD.


Sinh ngày 23/2/1965 tại Houston (Texas, Mỹ) với niềm yêu thích đồ điện tử từ nhỏ. Năm 15 tuổi, Dell đã mua một trong những chiếc máy tính Apple đầu tiên và tháo tung ra để thử xem có thể lắp lại như cũ không.

Khi học trung học, ông làm thêm công việc bán báo (đăng ký mua báo định kỳ). Sau khi tìm ra cách tiếp cận nguồn khách hàng vốn chưa được khai thác, Dell được trả 18.000 USD chỉ trong một năm.
Dù từng chỉ yêu thích máy tính, Dell đăng ký vào trường đại học Texas tại Austin vào năm 1983. Ông dành thời gian rảnh để nâng cấp máy tính và bán cho bạn cùng phòng ở ký túc xá. Việc này mang về cho Dell 180.000 USD chỉ trong tháng đầu tiên. Dù sau đó Dell không quay lại học tiếp năm học thứ 2, năm 1999, Dell quay lại ký túc xá và chụp bức ảnh này.
Năm 1984, Dell chính thức mở PC's Limited - công ty sớm trở thành một trong những công ty tăng trưởng nhanh nhất tại Mỹ với doanh thu hơn 6 triệu USD trong năm đầu tiên hoạt động.
Năm 1987, ông đổi tên công ty thành Dell Computer Corp. Doanh số công ty tiếp tục tăng. Năm 1988, công ty niêm yết cổ phiếu trên sàn chứng khoán, huy động được 30 triệu USD và Dell kiếm được 18 triệu USD. Năm 1992, ở tuổi 27, Dell trở thành CEO trẻ nhất điều hành một trong ty thuộc nhóm Fortune 500.
Năm 1988, Dell "xem mắt" nhà thiết kế thời trang đến từ Dallas tên Susan Lieberman. Cả hai ngay lập tức có cảm tình với nhau. "Đa số những người tôi từng hẹn hò nói về bản thân họ rất nhiều và luôn có gắng gây ấn tượng với tôi", Susan chia sẻ với tờ Texas Monthly. "Anh ấy là người tốt nhất tôi từng gặp". Hai người kết hôn vào tháng 10/1989 và có với nhau 4 người con.
Con trai Zack Dell của ông cũng nối nghiệp cha. Năm 2014, ở tuổi 17, Zach đồng sáng lập Thread - một ứng dụng hẹn hò và nay là ứng dụng chia sẻ hình ảnh.
Đây là dinh thự rộng hơn 3.000 m2 bên ngoài ngoại ô Austin. Người địa phương gọi đây là "Pháo đài" bởi nó nằm trên đỉnh đồi và có hệ thống an ninh nghiêm ngặt. Dinh thự gồm 8 phòng ngủ, 13 phòng tắm, sân tennis, bể bơi trong và ngoài trời cùng hướng nhìn tuyệt vời ra hồ Austin.
Dell cũng sở hữu căn nhà rộng hơn 500 m2 tại một nông trang, nơi gia đình dùng để nuôi ngựa; căn nhà 4 tầng theo phong cách tân cổ điển tại Anguilla, biển Caribbe...
Gia đình Dell thường xuyên đi nghỉ tại "Raptor Residence". Dinh thự 7 phòng ngủ có diện tích hơn 1.700 m2 nằm trên khu đất rộng 1,7 hecta tại thiên đường nhiệt đới trước biển ở Kukio, Hawaii. Dinh thự có giá khoảng 73 triệu USD.

Tỷ phú này đặc biệt yêu thích khu resort Hualalai nên năm 2006, ông mua lại toàn bộ khu này (gồm khách sạn, khu nghỉ dưỡng, và mọi thứ trừ các căn nhà riêng) và chia cổ phần với tỷ phú Walmart, Rob Walton.
Tỷ phú này đặc biệt yêu thích khu resort Hualalai nên năm 2006, ông mua lại toàn bộ khu này (gồm khách sạn, khu nghỉ dưỡng, và mọi thứ trừ các căn nhà riêng) và chia cổ phần với tỷ phú Walmart, Rob Walton.
Năm 1998, Dell thành lập quỹ đầu tư tư nhân MSD Capital để quản lý tài sản gia đình đồng thời đầu tư vào nhiều công ty, gồm IHOP, Applebee's, Dollar Rent-a-Car, Domino's Pizza và ValleyCrest. Năm 2010, công ty mua lại 185.000 bức ảnh tổ chức nhiếp ảnh Magnum Photos. Đây được cho là một trong những thương vụ nhiếp ảnh lớn nhất trong lịch sử.
Thông qua MSD Capital, Michael Dell cũng sở hữu nhiều bất động sản tại Hawaii, Mexico, và California. Công ty đầu tư vào nhiều khách sạn xa xỉ, bất động sản thương mại, xây dựng và tham gia vào một số quỹ xây dựng.
Một trong những sở thích khác của ông là sưu tập xe hơi đắt tiền, ông sở hữu chiếc Porsche Boxster 2004, Hummer H2...
Chuyên cơ Gulfstream V. Dell của vị tỷ phú được cho là đã nâng cấp lên Boeing Dreamliner 787 vào năm 2013.
Vợ chồng Dell cũng thành lập Tổ chức Michael & Susan Dell Foundation, tài trợ cho các dự án hỗ trợ trẻ em nghèo tại Mỹ và trên khắp thế giới. Từ năm 1999, tổ chức của nhà Dell đã làm tài trợ 1,23 tỷ USD cho các tổ chức xã hội và phi lợi nhuận tại Mỹ, Ấn Độ và Nam Phi.
Năm 2004, Dell rời công ty máy tính và bắt đầu với vai trò chủ tịch. Nhưng năm 2007, khi cổ phiếu Dell trên thị trường máy tính mất giá, ông vội trở lại vị trí điều hành và chưa bao giờ rời bỏ nó lần nữa. Khi thị trường máy tính tiếp tục suy giảm, Dell mở rộng ra các thị trường lớn hơn thông qua các sản phẩm mới và nhiều thương vụ mua lại.
Năm 2013, Dell vướng vào cuộc chiến giành lại Dell với nhà đầu tư Carl Icahn - người muốn dừng các thương vụ mua bán và thay thế ông trong ban giám đốc công ty.
Hai năm sau khi chiến thắng, Dell công bố kế hoạch mua EMC với giá 67 tỷ USD. Trong hình là CEO Joe Tucci của EMC đang bắt tay Dell.
Những vấn đề pháp lý liên quan tới thương vụ khổng lồ này khiến nhiều người tỏ ra hoài nghi.
Nhưng Dell không bỏ cuộc. Ông đã mua thành công EMC và mới hoàn tất thương vụ vào ngày 7/9 vừa rồi. Hiện ông là người đứng đầu công ty công nghệ tư nhân lớn nhất tại Mỹ.
Công ty mới của ông, được đổi tên thành Dell Technologies, hiện có doanh thu khoảng 74 tỷ USD, 140.000 nhân viên, 40.000 nhân viên kinh doanh, 25 nhà máy cùng 17 trung tâm nghiên cứu và phát triển trên toàn cầu. Các sản phẩm của công ty phủ rộng trong 39 lĩnh vực công nghệ. Công ty có cổ phần tại 2 công ty VMware và SecureWorks.
"Chúng tôi phải thay đổi hoặc chết", Dell nói với CNBC sau khi thương vụ hoàn tất. "Tất các ngành công nghiệp đều đang trở thành công nghệ hóa. Và chúng tôi đang có một công ty hùng mạnh để tất các các ngành công nghiệp trên khắp thế giới", ông nói thêm.

>> Lời khuyên của 10 tỷ phú dành cho thế hệ trẻ 


Theo Hoài Thu (Tổng hợp) Zing
Share:

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

“Tương lai quản trị là quản trị bằng tự trị, quản trị bằng văn hóa”

Đó là quan điểm của ông Giản Tư Trung, Hiệu trưởng Trường Doanh nhân PACE, Viện trưởng Viện nghiên cứu phát triển giáo dục (IRED) khi nói về tinh hoa quản trị. 

“Tương lai quản trị là quản trị bằng tự trị, quản trị bằng văn hóa”
Nhà hoạt động giáo dục Giản Tư Trung.

Cuộc đời của Giản Tư Trung, người sáng lập Trường Doanh nhân PACE, thực chất là câu chuyện về giáo dục, về doanh trí. Là nhân vật quen thuộc của giới truyền thông Việt Nam trong suốt nhiều năm nay với nhiều cách tân khác biệt về giáo dục, về sự học, về doanh trí, về hội nhập… ông được coi là một trong số ít những người tiên phong trong công cuộc “quốc tế hóa doanh trí” của doanh nhân Việt.

"Đúng việc", tác phẩm có tính “cách mạng” về nhận thức vừa ra đời của ông là một góc nhìn về câu chuyện khai minh. Khai minh thực chất là định nghĩa lại, là tìm về bản chất, là trả lại chân giá trị cho những khái niệm và những vấn đề căn cốt nhất của con người, của cuộc đời, của xã hội... 

Và như ông viết trong tựa đề cuốn sách: “cuốn sách này nhằm chia sẻ với những người bạn đồng hành trên hành trình trở thành con người tự do”.

Trong tác phẩm mới của mình, ông có nói “Đúng việc” vừa là “đích đến”, lại vừa là “con đường” để tới đích của mỗi người, mỗi nhà, mỗi tổ chức và mỗi xứ sở. Ông thể nói rõ hơn “việc” ở đây là việc gì, và thế nào là “đúng”?

“Việc” ở đây có nghĩa là, công việc của bất kỳ ai trong đời cũng bao gồm làm người, làm dân và làm nghề. 

Vì sinh là người thì phải làm người thôi, mà để làm người thì phải có nhân tính, phải có lương tri, mà để có lương tri thì phải được khai minh, khai sáng. 

Còn làm dân thì ai cũng thuộc về một quốc gia, một xứ sở nào đó nên phải có trách nhiệm xã hội với quốc gia và với xứ sở đó như là một lẽ đương nhiên. 

Còn làm nghề thì ai cũng phải làm việc để sống. Thường con người sẽ làm “nghề” ở 2 nơi, đó là, làm nghề ở công sở và làm nghề ở nhà. Làm nghề ở công sở thì có thể làm bác sỹ, doanh nhân, luật sư, công nhân…, còn làm nghề ở nhà thì bao gồm các “nghề” như nghề làm cha, nghề làm mẹ, nghề làm ông, nghề làm bà, nghề làm con...

Tuy nhiên, nếu gom lại tất cả mọi việc và mọi nghề mà con người làm trong đời thì chỉ có một việc, một nghề duy nhất, đó là nghề “làm người”. Bởi lẽ, làm dân hay làm nghề cũng là làm người. Bởi lẽ, nhìn vào cách làm dân hay làm nghề của một ai đó thì ta cũng có thể thấy “con người” của họ.

Còn thế nào là “đúng”? Chuyện đúng-sai, phải-trái, chân-giả, thiện-ác, chính-tà, tốt-xấu, hay-dở… thì nên căn cứ vào 4 cái “đạo” để minh định: đạo luật (của nhà nước), đạo lý (của làng, của nước, của thế giới tiến bộ), đạo thiêng (nếu mình tin vào một tôn giáo nào đó) và đạo sống (của riêng mình). 

Nếu “đạo sống” của mình dựa trên “đạo nhân” (những giá trị phổ quát của nhân loại, những giá trị vượt không gian và thời gian) thì thường trong đạo sống này cũng đã bao gồm cả 4 cái đạo nói trên nên chỉ cần sống theo đạo sống của mình là đủ. 

Để hiểu được đạo sống, hình thành được đạo sống của riêng mình, đồng thời sống được và bảo vệ được đạo sống này, đó chính là hành trình khai minh của mỗi người.

Như vậy, một quốc gia sẽ thịnh vượng và văn minh khi phần lớn người dân trong quốc gia đó đều làm đúng và làm tốt công việc của mình. 

Một tổ chức sẽ thành công khi phần lớn đội ngũ của công ty đó đều làm đúng và làm tốt công việc của mình. 

Một gia đình sẽ hạnh phúc nếu tất cả các thành viên trong gia đình đều làm đúng và làm tốt công việc của mình. 

Một người sẽ có thành công và hạnh phúc như là hệ quả tất yếu mà họ nhận được khi người đó làm đúng và làm tốt công việc của mình.
Nếu hiểu “Đúng việc” theo cách đó thì “Đúng việc” sẽ vừa là đích đến, vừa là con đường để tới đích của mỗi người, mỗi nhà, mỗi tổ chức và mỗi xứ sở.

Hiểu được một cách thấu đáo thế nào là con người tự do đã khó, nhưng sống được như một con người tự do còn khó gấp ngàn lần… Trong thực tế, không ít người dù rất hiểu và vô cùng trân quý những giá trị cơ bản của tự do, tự trị, nội trị… nhưng rốt cuộc nhiều khi vẫn sống khá là nô lệ, ngoại trị, bị trị… Cuốn sách “Đúng việc” ông anh đã luận giải vấn đề này như thế nào?

Nếu bạn không sống với những gì bạn tin tưởng, rốt cuộc ban sẽ quay lại tin những gì bạn sống. 

Thật vậy, một người quen ngày trước của tôi từng tâm sự rằng, khi mới khởi sự kinh doanh, anh đọc gần trăm cuốn sách về quản trị kinh doanh và có thêm nhiều hiểu biết, niềm tin và sức mạnh, và hừng hực khí thế quyết tâm rằng nhất định mình sẽ sống được với những tinh thần và giá trị kinh doanh như thế. 

Nhưng rồi thời gian trôi đi, nhuệ khí đó trong anh mai một dần. Có khi anh hoang mang tự hỏi, phải chăng những gì mà anh đã dặn dò với chính mình ngày đó chỉ là khẩu hiệu đẹp đẽ treo trên tường, còn chính thực tế mà anh đang đối diện hàng ngày và những “chiêu thức” giúp anh tồn tại trong thực tế đó mới là chân lý?

Việc sống với những giá trị và giữ được đức tin của mình trong một xã hội bình thường đã khó, trong một xã hội mà cái sai đã tồn tại lâu đến mức thành cái phổ biến, và rồi cái phổ biến được đánh đồng với cái đúng, thì việc “đi ngược gió” để bảo vệ lựa chọn của mình lại càng khó đến đâu?

Điều thực sự quan trọng không hẳn là những gì viết ra trong cuốn sách, mà là những gì xảy ra sau khi gấp sách lại. 

Tôi mong bạn đọc sẽ đón nhận nó với niềm tin vào “chuyện tử tế”, tin rằng, gieo nhân lành sẽ gặp quả ngọt, sống tốt thì những điều tốt đẹp sẽ đến với mình, tin rằng “thay đổi đến từ TÔI”, “Ta là sản phẩm của chính mình”. “đạo sống” mà ta chọn chính là “ông chủ” của đời ta. 

Nếu ta tự do và biết tự chọn lựa cho đời mình một “đạo sống” và sống với “đạo sống” đó, sống đúng với con người mình thì cuộc đời mới hạnh phúc đích thực

Nhìn vào đời sống văn hóa, tinh thần của người Việt hôm nay, nỗi đau lớn nhất của ông là gì? 

Những thực trạng mà chúng ta nhìn thấy ngày nay của con người, của gia đình, của tổ chức và của xã hội là bắt nguồn sâu xa từ việc có quá nhiều thứ chưa được trả lại chân giá trị của nó và có quá nhiều người chưa hiểu đúng và làm tốt những “công việc” của mình.

Vậy đâu là chân giá trị của mọi vấn đề, đâu là “công việc” quan trọng nhất mà nếu được hiểu đúng và làm tốt thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn và cả xã hội sẽ được vận hành một cách văn minh, thịnh vượng? 

Cuốn sách này là một phương pháp luận cho vấn đề đích đến và con đường của con người, của mỗi người, mỗi nhà, mỗi tổ chức và mỗi xứ sở. Trong đó, có kiến giải về nghề giáo. 

Nhưng một nghịch lý hiện nay là tất cả người làm nghề có đạo rất khổ sở, thậm chí có người còn thốt lên, “thà vô đạo thì sướng hơn”. Nghề giáo mà có đạo thì cũng khổ lắm! Liệu có thể dạy cho con trẻ những gì mình không tin, không hiểu? Nhất là dạy cho trẻ con nữa thì đó là tội ác. Thầy thuốc chưa có hóa đơn thì có không cấp cứu?...

Rất nhiều cách nghĩ, cách sống và cách làm của xứ mình đang thuộc về … người “ hành tinh khác”, không thuộc về trái đất này. Nhất là nhiều bạn trẻ ngày nay có sự nhầm lẫn về các giá trị về văn minh, như nhầm lẫn giữa tự do và hoang dã, giữa chân thật và trơ trẽn, giữa tự trọng và sĩ diện… 

Tôi chỉ muốn góp một góc nhìn hạn hẹp của mình về hành trình trở thành con người trái đất, con người tự do của người Việt ta. 

Nhiều năm trước lang thang trên quảng trường Trafalgal ở London, điều tôi chú ý không phải là bức tượng vị đô đốc tài ba Nelson sừng sững giữa trời, mà là dòng chữ khắc dưới chân tượng: “Nước Anh mong muốn mỗi người sẽ làm trọn công việc/ bổn phận của mình”( England expects that every man will do his duty)… Nước Anh mong muốn mỗi con người làm tốt, làm đúng công việc của mình, đó là làm người, làm dân, và làm việc. 

Đóng góp lớn nhất của một con người cho cuộc đời là mang lại cho xã hội một con người tử tế, lương tri. Lớn hơn là đóng góp cho xã hội một gia đình tử tế, lớn lao hơn nữa là đóng góp cho xã hội một tổ chức tử tế. 

Viết cuốn sách này tôi trăn trở nhiều về mình, về thời cuộc, và đặc biệt là những “trận chiến” diễn ra ngay xứ sở mình, liên quan đến bản chất và chân giá trị mọi vấn đề, thể hiện quan điểm về giáo dục, nhân sinh, cả hiện trạng và giải pháp hòa quyện trong đó... như con đường và đích đến của mỗi con người, mỗi xứ sở

Trường doanh nhân PACE vừa kỷ niệm 15 năm thành lập, đó cũng là 15 năm nỗ lực không ngừng để nâng cao trình độ doanh trí?

Thời PACE mới thành lập, giai đoạn 5 năm đầu, tri thức về quản trị kinh doanh của giới doanh nhân lúc lúc đó còn khá sơ khai, mình đưa kiến thức về cái gì cũng mới mẻ, 5 năm tiếp theo tri thức được doanh giới tiếp nhận dễ dàng hơn. 5 năm gần đây lại khủng hoảng kinh tế, mọi tri thức đem vào đều bị thử thách dữ dội. 

Những thương hiệu hàng đầu thế giới đã từng làm đúng, làm tốt, tạo nên giá trị trường tồn, nhưng sau đó chính họ đã xa rời giá trị ban đầu đó và dẫn đến cái chết. Còn mình thì chưa chạm tới giá trị trường tồn đó nên càng bị thử thách nhiều hơn

Sau mấy trăm năm phát triển mải mê, doanh nhân thế giới đang phải quay lại những giá trị rất nền tảng, cơ bản. Nhưng mình chưa chạm đến giá trị đó thì lấy đâu quay về? 

Điều hay là doanh nhân mình đang muốn chạm vào giá trị đó để tạo nên sự bền vững, nhưng nếu hạn chế về văn hóa thì không thể chạm vào giá trị đó, những phẩm giá bên trong. 

Tư tưởng Nho giáo phong kiến chỉ tạo ra con người phận vị, con người công cụ, chứ không phải con người phẩm giá, tự do, lương tri.  
Khi tất cả những câu hỏi này được trả lời một cách thỏa đáng thì đó cũng là lúc nền giáo dục thực sự được canh tân.  

Mục đích của PACE là góp phần giải quyết vấn đề năng lực văn hóa, năng lực chuyên môn và năng lực lãnh đạo của doanh giới và doanh nghiệp. 

Trong môi trường xã hội mà người ta đang đua nhau chạy theo bằng cấp bằng mọi giá, thì PACE lại có quan điểm hoàn toàn ngược lại, “Thượng tôn thực học”. 

Điều này khẳng định một hướng đi, một cách làm, một tư duy mới mà nền giáo dục tiến bộ cần phải đạt được. Nó thoát ra khỏi khuôn khổ của những lối suy nghĩ sáo mòn trong cách học của người Việt hàng thế kỷ qua. 

Khi nói đến hội nhập thế giới, nói đến tinh thần đua tranh, thì điều quan trọng đầu tiên nhất phải nói đến là hội nhập về tri thức, đua tranh về tri thức. 

Biến người học thành “ông chủ” của quá trình giáo dục, nhận thức mới mẻ mang tính cách mạng đó đã được ông hiện thực hóa bằng những chương trình của PACE như thế nào?

Những năm đầu, chúng tôi đưa tri thức của thế giới vào Việt Nam, sau đó “đóng gói tri thức” bằng cách đưa những cuốn sách quản trị của thế giới vào Việt Nam. Tiếp theo là đưa những bộ óc lớn của thế giới vào Việt Nam, thông qua đó truyền bá những tư tưởng tiến bộ của thế giới cho người Việt.

Đến bây giờ, PACE đưa phương pháp quản trị toàn cầu vào Việt Nam, tiếp theo đưa những tổ chức toàn cầu về Việt Nam để PACE có năng lực toàn cầu về tầm nhìn, trí tuệ và phương pháp của mình, để góp sức cho doanh giới Việt trên hành trình toàn cầu hóa tầm nhìn, trí tuệ và phẩm cách của mình. 

Mất 8 năm bàn thảo, chúng tôi mới hợp tác được với Tổ chức FranklinCovey chuyên về phát triển lãnh đạo và kiến tạo văn hóa hàng đầu thế giới. Khi hợp tác với họ thì sức mạnh của mình phát triển rất nhiều.

PACE cũng đã hợp tác với Tổ chức Balanced Scorecard Institute tổ chức toàn cầu, chuyên sâu về quản trị chiến lược và xây dựng hệ thống quản lý. 

PACE có hiểu biết địa phương, kết hợp với phương pháp toàn cầu, để mang lại những giải pháp năng lực hữu ích nhất cho doanh giới và doanh nghiệp. 

Tại PACE chúng tôi tin rằng, quản trị bằng tự trị, quản trị bằng văn hóa là tương lai quản trị của thế kỷ 21.

Bàn về quản trị, vừa rồi ông có xem clip “gây bão” giữa Chủ tịch Vingroup và Tổng giám đốc Viettel?

Đó là hai tập đoàn lớn đầy khát vọng. Chúng tôi cũng chia sẻ nhiều với ban lãnh đạo của Viettel và Vingroup về “quản trị mới và kinh doanh mới”. 

Khi được nhiều tập đoàn chia sẻ về “quản trị mới” này chúng tôi rất vui và hy vọng những tư duy và phương pháp quản trị ưu việt sẽ ngày một lan tỏa và bám rễ trong cộng đồng doanh nghiệp tại Việt Nam. 

Còn về lan tỏa triết lý kinh doanh thì ngay từ ngày thành lập, PACE đã chia sẻ định nghĩa, “kinh doanh là kiếm tiền bằng cách phụng sự xã hội và không làm phương hại đến cộng đồng”. 

Fomosa hiện nay là một ví dụ điển hình cho việc đi ngược lại tư tưởng kinh doanh này. 

Song hành với tư tưởng kinh doanh tiến bộ là phương cách quản trị hiện đại. 

Tương lai quản trị là quản trị bằng tự trị, văn hóa. Bên cạnh quản trị bằng mục tiêu, bằng quy trình, bằng quyền lực, mỗi người sẽ làm việc bằng lương tri, phẩm giá của mình, chứ không chỉ bằng tiền bạc hay vì quyền lực và phận vị. 

Nếu quản trị mà thiếu yếu tố lương tri, văn hóa, thì đó là cai trị. Cai trị là đảo ngược lại xu thế, như vậy làm sao thu hút người tài về, chắc chắn thất bại, bởi con người sẽ ngày càng nhân văn hơn. 

Dự án Phát triển hạt giống lãnh đạo IPL của PACE đã mang đến cho xã hội 4 thế hệ học viên với 90 “hạt giống” lãnh đạo đầy triển vọng?

Đây là một dự án giáo dục khai phóng kết hợp với phát triển lãnh đạo. 

Dự án này nhằm tuyển chọn những người trẻ ưu tú tuổi từ 21-27 có khát vọng và tố chất lãnh đạo, rồi tiếp sức cho những “hạt giống” này trên hành trình “thự học, khai phóng và chuyên sâu” để trở thành “con người tự do, công dân trách nhiệm và chuyên gia ưu tú”. 

4 thế học viên đã ra trường và phần lớn đã khởi nghiệp hay giữ các trọng trách trong các doanh nghiệp. 

Tuy nhiên, điều mà những người làm chương trình tự hào nhất, đó là, tất cả các “hạt giống” luôn ý thức về việc sống với tinh thần và giá trị của IPL trong công việc và cuộc sống hàng ngày của mình.
Bởi lẽ, IPL không chỉ là tên của một chương trình đào tạo, mà còn là tên của một nền văn hóa, một nền văn hóa mà tất cả những người tham gia muốn theo đuổi và chia sẻ.

Có thời gian nghiên cứu sâu về lịch sử kinh thương và doanh trí Việt, theo ông đâu là những điểm tích cực và… tiêu cực nhất?

Doanh nhân nào cũng thấy thân phận của đất nước trên thế giới, khát khao cháy bỏng vươn lên, phát triển, tinh thần tự tôn dân tộc, muốn góp công góp sức vào vị thế của Việt Nam, đó là động lực tích cực nhất để hội nhập. 

Dù bây giờ năm châu bốn biển đều là nhà, nhưng tinh thần tự tôn dân tộc giúp chúng ta cạnh tranh sòng phẳng, chịu khó học hỏi, tâm thế nhược tiểu giảm đi rất nhiều, nhất là trong kinh doanh. 

Những năm vừa qua dù là khủng hoảng kinh tế nhưng doanh nhân đi học rất đông, riêng ở Trường trung bình mỗi tháng có ít nhất 1.000 học viên là các doanh nhân, giám đốc tham gia học tập. Bất kể hoàn cảnh nào khi mở cửa ra, họ ý thức được sự yếu kém của mình, đó là cũng là điểm tích cực

Nhưng hạn chế lớn nhất  là tầm nhìn và tầm văn hóa. Những doanh nghiệp đi xa phải có hai yếu tố này. Phải có tầm nhìn của “người trái đất” để kinh doanh tại Việt Nam, chứ chưa nói đến chuyện người Việt Nam đi kinh doanh toàn trái đất. 

Điểm tiêu cực nữa là sự đua tranh bằng mọi giá. Cổ nhân có nói đạo làm người là “cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác”, nhưng bây giờ rõ ràng có nhiều thứ chính mình không dám ăn, dám uống lại bán cho người khác. Kinh doanh chụp giật, ăn xổi ở thì, hàng giả, hàng nhái… tràn ngập. 

Nhưng tôi hiểu tại sao. Làm ăn là làm người. Nhìn cách người ta làm ăn là biết con người họ thế nào! Làm chồng hay làm cha cũng là làm người. Mọi người trên thế gian chung quy chỉ làm một việc thôi, đó là làm người. 

Nhìn vào sự chuyển động của các thương hiệu Việt, ông có lo ngại nhiều không khi làn sóng M&A đang làm biến mất các thương hiệu mạnh?

Phải nhìn dưới hai góc độ, mua bán thương hiệu là chuyện bình thường của quy luật thương trường, mạnh được, yếu thua. Nhưng ngược lại về mặt quốc gia, khi hàng loạt thương hiệu Việt bị thâu tóm, đó là còn là vấn đề chính trị, chứ không chỉ là vấn đề thị trường. 

Tại sao quốc gia đó không hà hơi tiếp sức cho doanh nghiệp trong nước để có được thương hiệu hùng mạnh mà các quốc gia như Hàn Quốc và Nhật Bản đã từng làm?

Trường hợp này cũng giống hàng loạt người giỏi ra đi nước ngoài. Về  mặt quốc gia, đây là chuyện rất tệ hại. Tuy nhiên, về mặt cá nhân chuyện đó vô cùng bình thường, con người có quyền tự do chọn nơi phù hợp để sống, để làm viêc, nhất là bối cảnh bây giờ, năm châu bốn biển đều là nhà, mình cần tôn trọng điều đó. 

Nhưng chuyện 14 bạn vô địch của Đường lên đỉnh Olympia qua Úc học rồi ở làm làm việc và định cư, chỉ một em quay về thì không nên quy kết đó là yêu nước hay không yêu nước. 

Cũng giống như một công ty mà nhân tài không đến làm việc thì không thể trách người tài mà phải trách chính công ty đó.
Một doanh nghiệp nếu người tài du học không về, người tài trong nước thì ra đi, người tài thế giới thì không đến thì còn gì để phát triển. Con người mới là tài nguyên lớn nhất của một quốc gia

Con đường từ doanh nhân trở thành nhà giáo, nhà nghiên cứu giáo dục của riêng ông?

Tôi đã trải qua nhiều nghề, nhưng cuối cùng chọn nghề giáo. Bản chất của nhà giáo là tiếp sức cho sự học của người khác, là giúp người khác học. 

Tôi chọn việc tiếp sức cho sự học của hai đối tượng chính là ông sếp và ông thầy, hai người đó mà thay đổi sự học của mình thì lớp học của họ sẽ khác, doanh nghiệp của họ sẽ khác. 

Nếu chỉ kinh doanh thuần túy thì chẳng dại gì làm giáo dục. Tôi chọn nghề này trước hết vì thích, cũng như viết cuốn sách này. Sau sở thích là trách nhiệm công dân và trách nhiệm nghề nghiệp. 

Anh có phải trả giá nhiều không cho quyết định này?

Tôi không nghĩ đó là trả giá, hy sinh, mà là lựa chọn thôi. Lựa chọn lớn nhất là lựa chọn cuộc đời, lựa chọn con người mình.
Tôi muốn trở thành con người tự do, làm được điều mình thích, đồng thời có thể giúp ích cho người khác. Chọn chính mình sau đó mới chọn nghề. 

Công việc đó hợp với chất con người của mình. Nghề giáo cũng là một nghề như bao nghề khác thôi, nhưng trong bối cảnh Việt Nam hiện nay thì nghề giáo cũng rất ý nghĩa. 

Hài hòa giữa nghiên cứu và giáo dục đã mang lại cho anh điều gì mới mẻ?

Nghiên cứu giúp cho sự học của tôi sâu hơn, nhất là sự học khai phóng và giúp tôi làm công việc giảng dạy hiệu quả hơn, nhất là về văn hóa, triết học, về giáo dục. 

Tôi tin rằng, sự học có chiều sâu sẽ tác động đến con người lớn lắm, làm thay đổi cả tâm can, trở nên khai minh và giải phóng với trái tim có hồn và cái đầu minh định hơn. 

Tôi thích bàn về “sự học” hơn là bàn về “giáo dục”, vì sự học là chuyện của mình, do mình và vì mình, có thể bắt đầu ngay lúc này nếu mình muốn, còn giáo dục là chuyện của thiên hạ, do thiên hạn và vì thiên hạ, nên chung chung và mông lung lắm. Còn dạy thực chất là giúp cho người ta học.

Tôi ít khi bàn về sự dạy, vì chừng nào người thầy chưa thay đổi sự học của mình thì sự dạy không thể thay đổi. Học để sửa mình chứ không phải sửa công ty, sửa học trò. 

Sự học khai phóng của người thầy kỳ diệu lắm, giúp người thầy thay đổi sự dạy một cách tự nhiên. Còn sự học khai phóng của doanh nhân giúp họ thay đổi kỳ diệu cách quản trị, cách kinh doanh, từ đạo trọc phú hay con buôn… đến đạo doanh nhân.

Tôi có niềm tin trong giáo dục là không ai thay đổi mình ngoài chính mình, nói theo cách nói của nhà canh tân văn hóa Phan Châu Trinh là “Tự lực khai hóa”, hay còn gọi là giáo dục tự thân. Còn tôi nói một cách dễ hiểu hơn “ta là sản phẩm của chính mình”.

Trong các khóa học “Quản trị cuộc đời” do chính ông biên soạn và giảng dạy, anh vẫn thường chia sẻ với các bạn học viên khi làm một điều gì đó muốn bền vững thực sự hãy đặt trên nền tảng “vì mình"? Quá trình tự khai phóng của riêng anh có đầy thử thách?

Có rất nhiều cách "vì mình", nhưng cách "vì mình" khôn ngoan nhất là "vì người". Câu nói này thì con người tự do sẽ kiến giải khác, con người chưa tự do sẽ kiến giải khác. Khi làm được điều gì đó thực sự có giá trị cho xã hội thì xã hội sẽ cho bạn đủ, thậm chí là dư thừa... với điều kiện bạn phải xả thân.  

Sống là một cuộc tìm kiếm, tìm kiếm những giá trị tuyệt vời nhất để bồi đắp trở lại cho cuộc sống và cũng là để trả lời cho câu hỏi lớn “Sống để làm gì?”. Mọi thứ đều bắt đầu từ cá nhân mỗi con người. Một đất nước tốt là do mỗi cá nhân tốt. Tôi muốn bắt đầu từ mỗi cá nhân, chứ không bắt đầu từ mọi người. Mọi người thì không ai cả.
Quá trình tự thân khai phóng của tôi là hành trình quá gian nan, đó là cả quá trình “giải độc” từ từ, để hướng đến con người tự do, sống cuộc đời mình muốn. 

Mình cũng sinh ra trong bối cảnh đất nước này, tự mình trải qua môi trường giáo dục đó, tự đúc kết và chia sẻ thực trạng và nguyên nhân. Đồng thời nỗ lực tiếp cận với sự học khai minh và khai phóng. 

Chân lý không thuộc về số đông, cũng không thuộc về kẻ mạnh, mà thuộc về những người có hiểu biết. 

Chính vì vậy, tìm đến những cuốn sách, những bài viết, những tác giả có hiểu biết, cùng với cá tính đi đến cùng bản chất và chân giá trị của mọi khái niệm và mọi vấn đề của mỗi người sẽ cách khai minh và giải phóng bản thân mình tốt nhất. 
KIM YẾN
BizLive
Share:

Trang

Nổi bật

Giới siêu giàu kiếm tiền từ đâu?