Kiến thức chứng khoán - Kinh nghiệm đầu tư chứng khoán

Hiển thị các bài đăng có nhãn làm giàu từ ngành dịch vụ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn làm giàu từ ngành dịch vụ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Dành 10 năm để “dọn rác” Thái Bình Dương, chàng trai trẻ kiếm được 500 triệu USD mỗi năm

Khi bắt tay vào thực hiện sứ mệnh cao cả của mình, Boyan Slat – chàng thanh niên trẻ người Hà Lan chưa tròn 20 tuổi. Ngay từ khi còn là một thiếu niên, Slat đã dành nhiều thời gian nghiên cứu về giải pháp dọn rác trong lòng đại dương. 

“Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có niềm đam mê với “rác thải” lớn đến như vậy. Có lẽ nó xuất phát từ nỗi ám ảnh khi tôi chứng kiến hàng nghìn tấn rác thải vẫn được đổ vào lòng đại dương mỗi ngày. Đó là động lực giúp tôi nghĩ ra ý tưởng và bắt tay vào thực hiện nó” – chàng trai trẻ cho biết.

Rác thải nhiều hơn tôm, cá

Vào mùa hè năm 2011 khi vừa bước sang tuổi 16, trong một chuyến đi chơi ở Hy Lạp và lặn dưới biển, Slat đã nảy sinh ý định “dọn sạch rác” trong lòng đại dương.

“Tôi thấy rác thải trên biển còn nhiều hơn tôm, cá. Nhưng điều làm tôi sốc hơn cả là sự thờ ơ của những người xung quanh. Khi tôi hỏi: Liệu có giải pháp nào để khắc phục tình trạng này không? Mọi người đều nói rằng: Chả có cách nào thực hiện được cả vì rác thải vẫn được đổ vào lòng đại dương mỗi ngày” - Boyan Slat kể lại.

Trong khoảng 30-40 năm gần đây, hàng triệu tấn rác thải đã được đổ vào lòng đại dương. Sản xuất chai nhựa trên toàn cầu đã lên tới con số 288 triệu tấn mỗi năm; 10% trong số được đổ thẳng ra đại dương. 80% được vứt trôi nổi trên đất liền nhưng theo thời gian, mưa lũ… chúng tiếp tục được “trả về” đại dương.

Thậm chí không chỉ nhai nhựa mà các nắp vỏ chai hay đầu mẩu thuốc lá bạn vô tình ném trên đường…, kết quả đều sẽ trôi ra biển.

Theo các chuyên gia thống kê, đến năm 2020, lượng rác biển sẽ đạt tới 7,25 triệu tấn, tương đương với 1000 tháp Eiffel trôi nổi trên biển. Nhưng số lượng chất thải khổng lồ này phải cần tới 79 nghìn năm mới có thể hoàn thành việc thu hồi, điều này cũng giống như một nhiệm vụ bất khả thi với vô vàn khó khăn.

Nhưng với Boyan Slat, không gì là không thể, chỉ cần bạn có đủ nỗ lực, quyết tâm và lòng đam mê. Chính chuyến nghỉ dưỡng và đi bơi ở Hy Lạp năm 16 tuổi đã tạo bước ngoặt lớn cho cuộc đời Slat.
Sau đó, chàng trai trẻ bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu về vấn đề làm sạch rác biển. Cậu phát hiện rằng lượng rác màu đỏ có ít nhất trên biển, bởi vì màu đỏ làm cho những con chim cảm thấy đó là thức ăn hơn so với các màu khác. Từ những xác chết của các loài chim có thể dễ dàng nhận thấy, bụng của chúng chứa toàn rác nhựa màu đỏ.


Phát minh “máy hút bụi đại dương” và thu nhập 500 triệu USD mỗi năm

Năm 19 tuổi, Boyan quyết định bỏ học tại trường đại học công nghệ Delft và thành lập một nhóm nghiên cứu để thực hiện giấc mơ của mình. Nhóm nghiên cứu của Boyan có khoảng 100 người, đa số đều là tình nguyện viên và họ sẵn sàng đi khắp nơi trên thế giới để dọn rác trong lòng đại dương.

“Lãnh đạo một nhóm khi còn quá trẻ là một trải nghiệm tuyệt với đối với tôi. Tôi còn nhớ khi mới thành lập nhóm, chúng tôi có một thực tập sinh 24 tuổi và mọi người trong nhóm không hài lòng về anh ấy. Họ nói rằng anh ấy còn quá trẻ và cần học hỏi nhiều. Tuy nhiên, họ không biết rằng họ đang nói chuyện với một cậu bé còn ít tuổi hơn. Khi đó tôi mới 19 tuổi” – Boyan hài hước kể lại.

Tuy nhiên, khi bắt đầu kế hoạch nghiên cứu, trong túi Boyan chỉ còn có 200 euro để tiêu, và cậu đã rất nhanh dùng hết số tiền này. Vì vậy cậu phải cố gắng để tìm các nhà tài trợ. Năm 2013, trong một bài phát biểu của mình trên trang web TedX, trong vòng 15 ngày cậu đã huy động thành công 80.000 USD vốn đầu tư và bắt đầu tiến hành phát minh của mình.

Ở tuổi 21, chàng trai trẻ đã phát minh ra máy hút bụi đại dương với khả năng làm sạch tới 7.250.000 tấn nhựa thải. Máy hút bụi đại dương của Boyan chủ yếu thiết kế một chiếc thuyền di động theo dòng hải lưu và sóng biển, sử dụng những tấm pin năng lượng mặt trời để làm sạch đáy biển.

Chiếc máy này có hình dáng giống như cá đuối, thông qua việc lưu thông của dòng hải lưu, các nhân viên môi trường cũng không cần phải chủ động chạy theo ra biển. Việc thu thập sinh vật phù du và những miếng nhựa nhỏ được phân cách bằng lực ly tâm. Thiết bị này không chỉ tiết kiệm nhân lực, giảm thiểu ô nhiễm mà còn tiết kiệm chi phí.

Boyan và các đồng sự đã thực hiện thí nghiệm tại khu vực nhiều rác nhất trên thế giới là biển Thái Bình Dương, nằm tại giữa Hawaii và California.

Nhóm nghiên cứu của Boyan lên kế hoạch trong năm 2016 sẽ thu hồi rác thải suốt chiều dài 2km ở vùng biển giao nhau giữa Nhật Bản và Bắc Triều Tiên, sau đó chuyển hoá thành điện năng.

Kế hoạch đầy tham vọng tiếp theo của họ là lắp đặt một thiết bị làm sạch dài 100km ở Thái Bình Dương vào năm 2020. Và họ sẽ phải mất 10 năm mới có thể làm sạch Thái Bình Dương. Điều khiến người ta sốc hơn đó là, nếu biến những chất thải này thành dầu và các sản phẩm khác thì họ sẽ kiếm được ít nhất 500 triệu USD mỗi năm.

Và một điều có thể khiến bạn bất ngờ hơn nữa đó là Boyan Slat đã rất quan tâm đến tên lửa khi mới 13 tuổi. Cậu đã tự chế ra một chiếc tên lửa chạy bằng hơi nước và được ghi vào kỷ lục thế giới.

“Chính những trải nghiệm từ thời niên thiếu dạy cho tôi nhiều bài học sau này. Tôi đã học cách làm cho mọi người phát cuồng để làm những điều mà mình muốn, sau đó sẽ kêu gọi đầu tư” – chàng trai trẻ cho biết.

Một trong những khó khăn lớn nhất khi bạn làm các dự án liên quan đến đại dương là không có đủ hình ảnh và tự liệu về rác thải thực tế vì khu vực này cách xa chúng ta hàng triệu cây số và không thể chụp được hình ảnh từ vệ tinh.

“Chúng tôi chỉ có thể thu thập dữ liệu nhỏ lẻ. Nhưng có một điều mà các bạn có thể làm ngay từ bây giờ để bảo vệ môi trường sống cho chính bản thân và gia đình mình đó là hãy dùng các loại nguyên liệu có thể tái chế được và giảm tiêu thụ chai nhựa. Hãy cứu lấy đại dương của nhân loại bằng những việc làm đơn giản nhất!” – Boyan kêu gọi.
Theo Trí Thức Trẻ
Share:

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

Cô gái bán bỏng ngô kiếm triệu USD

Với công việc tại quán rượu và vẽ thuê, Cassandra Stavrou đã tích lũy được 10.000 euro để gầy dựng thương hiệu Propercorn phát triển không ngừng ở Anh.


Nổi lên như một trong những thương hiệu đồ ăn nhẹ có tốc độ phát triển nhanh nhất tại Anh, Propercorn xuất hiện ở khắp mọi nơi, từ quán café đến siêu thị, đồng thời còn mở rộng ra 10 quốc gia, bao gồm Đức và Thụy Sĩ. Tất cả được khởi nguồn từ ý tưởng của một người phụ nữ 32 tuổi - gần đây đã đoạt giải thưởng Nữ doanh nhân thế hệ mới tại lễ trao giải Veuve Clicquot.

Theo BBC, mặc dù Propercorn vẫn chưa thực sự sinh lời và mới chỉ có khoảng 40 nhân viên nhưng công ty đã thu về 10 triệu euro doanh thu vào năm ngoái, dự đoán sẽ tăng lên mức 15-17 triệu euro trong năm nay.
Ý tưởng thành lập công ty bắt nguồn từ chính công việc cũ của Cassandra. Khi còn làm trong ngành quảng cáo, cô nhận ra rằng các đồng nghiệp của mình luôn thiếu năng lượng vào buổi xế chiều: "Mọi người đều muốn có một bữa ăn nhẹ nhưng tất cả những gì họ có chỉ là một loại bánh gạo, nhạt nhẽo và nhàm chán, hoặc một thanh sôcôla và điều này thì không tốt cho sức khỏe. Tôi nhận ra rằng, đây là cơ hội để tạo ra một món ăn vừa ngon vừa dinh dưỡng. Và bỏng ngô chính là sự lựa chọn lý tưởng”.

Yếu tố may mắn cũng đóng vai trò quan trọng không kém. Cassandra chia sẻ: "Cha qua đời khi tôi mới 16 tuổi. Món quà cuối cùng ông mua tặng là một máy làm bắp rang. Tôi vẫn còn cất nó trong hộp và điều này phần nào đã tiếp thêm chút động lực cho tôi".

Ý tưởng sấy ngô bằng súng phun sơn

Năm 2009, ở tuổi 26, Cassandra bỏ việc và chuyển về ở với mẹ tại London. Đây cũng là thời điểm mà đam mê kinh doanh bấy lâu nay của cô gái trẻ được khơi dậy. Bằng việc làm tại quán rượu vào buổi tối và các ngày cuối tuần cũng như nhận thêm việc vẽ thuê, cô đã tích lũy đủ 10.000 euro để làm vốn khởi nghiệp.

Tuy nhiên, Cassandra đã rất ngỡ ngàng bởi “những gì tôi nghĩ tôi có thể đạt được trong sáu tháng thì giờ lại lâu hơn rất nhiều". Quyết tâm của Cassandra là phải tạo ra được một loại bỏng vừa có lợi cho sức khỏe, vừa ngon miệng. Để đạt được điều này, cô phải tìm ra cách để hương liệu dính vào hạt bắp mà không cần sử dụng đến dầu. Cuối cùng, cô nảy ra ý tưởng sấy hạt bắp bằng cách sử dụng một khẩu súng phun sơn ôtô để phun hương liệu có mùi thơm của dầu hoa cải, sau đó trộn lẫn chúng trong một máy trộn để hương liệu được bao phủ toàn bộ lên hạt bắp. Tuy nhiên, phải mất một năm Cassandra mới tìm thấy một nhà máy ở Anh để có thể làm được điều này.
Vào khoảng thời gian này, Ryan Kohn, chủ một công ty bất động sản, đã hợp tác với cô với vai trò người đồng sáng lập

Richard Reed (một trong những thành viên sáng lập nên công ty nước giải khát Innocent ở Anh) đã khuyên Cassandra đừng tự kinh doanh một mình, tốt nhất là hợp tác với người khác. Với khoản đầu tư 30.000 euro từ mẹ Ryan, tháng 10/2011, họ thành lập hãng bỏng ngô Propercorn với 4 hương vị: ngọt, mặn, kem chua và hành. Trong vòng sáu tháng, Ryan và Cassandra đã đầu tư tổng cộng 120.000 euro. Mẹ của Ryan chiếm 20% cổ phần của Propercorn, Ryan và Cassandra nắm giữ toàn bộ số còn lại.

Marketing bằng cách nào?

Khách hàng đầu tiên của Propercorn là một quán Café tại văn phòng Google London. “Phương châm của chúng tôi là làm bất kỳ việc gì có thể”, Ryan cười nói. “Tôi có một người bạn làm việc tại Google và anh ấy đã sắp xếp cho chúng tôi liên hệ với bếp trưởng. Trong số 48 món ăn nhẹ ở đây, Propercorn được yêu thích nhất. Ngay sau đó, chúng tôi tới Leon, Chop'd, Be và đề cập tới con số ấn tượng ban đầu đó. Tất nhiên, điều này đã thu hút sự chú ý của họ”.

Tuy nhiên, họ gần như lỡ mất cơ hội hợp tác với cửa hàng bách hóa Selfridges tại London do đến trễ giờ ngay trong buổi hẹn đầu tiên. Cassandra bị thương ở chân và không thể đi lại nhanh được. “Ryan dìu tôi. Một tay tôi cầm nạng, một tay cầm tài liệu giới thiệu. Thực sự trông rất buồn cười. Nhưng tôi vẫn nghĩ xuất hiện với bộ dạng hoàn hảo sẽ ổn hơn”.
co-gai-ban-bong-ngo-kiem-trieu-usd-1
Cassandra vừa đoạt giải thưởng Nữ doanh nhân thế hệ mới tại lễ trao giải Veuve Clicquot.

Thương vụ với Selfridges thành công kéo theo nhiều hợp đồng nhanh chóng được ký kết đã giúp cho thương hiệu bắp ngô của Cassandra đạt doanh thu tới 3 triệu euro trong một tháng. Theo hãng khảo sát thị trường Mintel, thành công của Propercorn đã tạo nên trào lưu bỏng ngô, với doanh số ở Anh tăng từ 50 triệu euro vào năm 2010 đến 129 triệu euro vào năm 2015.
Sứ mệnh thành thương hiệu bỏng ngô hàng đầu

Propercorn chỉ là một trong những nhãn hàng mới ra đời, đi kèm những cái tên như Metcalfe's, Tyrrells and Poshcorn, góp phần tạo nên sự phát triển của một thị trường cạnh tranh nhộn nhịp. Amy Price, chuyên gia phân tích thực phẩm của một nhóm nghiên cứu tại Mintel cho biết: “Những yếu tố cho thấy tác dụng với sức khỏe của bỏng ngô thông qua hàm lượng dinh dưỡng được in trên mặt trước của bao bì cũng như sự thay đổi hương vị và thiết kế đóng gói chính là yếu tố làm nổi bật sản phẩm, hướng tới một thị trường cao cấp hơn".

Để tạo khoảng cách với đối thủ, Propercorn quyết định tạm dừng việc gia nhập những thị trường mới, thay vào đó tập trung bán hàng tồn đọng. Để đạt được mục tiêu, bộ đôi này hiện đàm phán với các nhà đầu tư để bổ sung nguồn kinh phí mặc dù Ryan thừa nhận rằng có thể tự xoay xở được và vẫn có kế hoạch kinh doanh. Tháng 9 tới, công ty sẽ ra mắt sản phẩm mới, tuy nhiên nội dung vẫn đang được giữ bí mật và họ chỉ tiết lộ, nó có liên quan đến bỏng ngô. “Chúng tôi là một thương hiệu bỏng ngô và sứ mệnh là trở thành thương hiệu hàng đầu về bỏng ngô trên toàn cầu”, Cassandra cho biết. “Sản phẩm này chỉ là một phần của sứ mệnh đó”.

Do tất cả tiền đã tái đầu tư vào việc kinh doanh - bao gồm cả chi phí thuê mặt bằng mới, quảng cáo và thuê giám đốc thương mại vào năm ngoái - Ryan hy vọng sẽ tạo ra lợi nhuận trước trước thuế là một triệu euro. “Chúng tôi có tầm nhìn kinh doanh dài hạn. Chúng tôi nhất định sẽ đưa Propercorn trở thành thương hiệu đồ ăn nhẹ hàng đầu và sẽ tái đầu tư lớn hơn để đạt được điều đó”, cô nói.
  (Theo Vnexpress/BBC)
Share:

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Dịch vụ lạ đang "hái ra tiền" từ các khách hàng siêu giàu

Thực tế một lần nữa chứng minh không phải có tiền là có tất cả. Ngày càng nhiều người siêu giàu phải tìm tới các nhà trị liệu tâm lý để giải tỏa những căng thẳng mà họ gặp phải khi có quá nhiều tiền.

http://www.blogchungkhoan.com/2015/09/mo-tai-khoan-tu-van-au-tu-chung-khoan.html#.VtbF3kCAZFp
Bốn năm trước, bác sỹ trị liệu Clay Cockrell ở quận Manhattan (New York) gặp một bệnh nhân với một rắc rối bất thường. Một cậu sinh viên đại học năm cuối 21 tuổi nói với ông rằng cậu vừa nhận được một tin dữ. “Cậu ấy có vẻ sợ hãi,” Cockrell nhớ lại. “Thực sự rất sợ hãi. Cậu ấy không chắc cậu ấy có thể tin tôi, nên những buổi trị liệu đầu tiên, chúng tôi chỉ nói chung chung về cuộc sống của cậu ấy.”

Cậu thanh niên ấy đã từng học ở trường công, làm công việc canh bể bơi và quản trại xuyên các mùa hè và lái một chiếc xe Toyota cũ kỹ. Một năm trước đó, chàng trai trẻ đã từng vật lộn với suy nghĩ mình sẽ làm công việc gì sau khi tốt nghiệp đại học.

Vậy mà, vào ngày sinh nhật lần thứ 21, cha cậu ấy, một doanh nhân, gọi chàng trai trẻ vào văn phòng của ông và thả một quả bom vào cuộc đời cậu. Cockrell kể, “Người bố nói với cậu con trai, ‘Ta đã giấu con một điều: Gia đình ta thực ra tương đối khá giả.’ Gia đình đó hóa ra sở hữu một tập đoàn đa quốc gia.

Đối với nhiều người, biết rằng mình là người thừa kế của một ngai vàng thường là một tin vui. Nhưng thay vì ăn mừng sự giàu có vừa khám phá ra của mình, bệnh nhân này lại cảm thấy giận giữ và bối rối. “Cậu ấy không có sự chuẩn bị về mặt tâm lý – mà bình thường cũng không ai chuẩn bị cả,” Cockrell nói. “Cậu ấy không biết tin ai và cũng không muốn bạn bè nghĩ cậu ấy đột nhiên trở thành 1 người khác nên đã không kể cho ai biết.

Sau đó bốn năm, người bệnh nhân vẫn tiếp tục chiến đấu với cuộc khủng hoảng về danh tính trong khi được đào tạo để trở thành nhà quản lý trong công ty của bố cậu sau này. “Trong lúc bốc đồng cậu ấy đã mua 1 chiếc xe rất đắt tiền, nhưng lại không muốn bị ai nhìn thấy,” Cockrell nói.

“Có thực sự là người ta quý tôi vì bản thân tôi hay vì sự giàu có của tôi? Tôi có thể tin ai?”
Thật khó có thể đồng cảm với những phiền não về sự giàu có – đặc biệt khi sự bất bình đẳng về thu nhập tăng mạnh trên toàn thế giới. Ở Mỹ, 1 phần 10 của tốp 1% (người giàu nhất) sở hữu khối tài sản tương đương của nhóm 90% người còn lại, theo Viện Nghiên cứu Chính Sách (Institute for Policy Studies). Nhưng không phải bạn có thể đốt những tờ 100 USD chỉ để giữ ấm cho căn nhà sẽ đồng nghĩa với việc bạn sẽ cảm thấy bình yên hoặc được miễn nhiễm với sự phỉ báng từ những nhà biểu tình phố Wall hay chính trị gia Bernie Sanders.

Cảm giác lo âu của việc cân bằng khoảng cách giàu nghèo – cộng với những bất an về việc tiền có thể làm thay đổi con người và ảnh hưởng đến các mối quan hệ, đặc biệt là trong bối cảnh khủng hoảng tài chính – giúp ta có thể hình dung được vì sao những người giàu có lại đang bí mật tìm đến các nhà tâm lý để giãi bày về những vấn đề của Thế giới thứ Nhất (First World problems) và tại sao các nhà băng lại đang kết hợp dịch vụ tâm lý trị liệu cho người giàu cho các gia đình có tài sản kếch xù.

Thực tế mà nói, các dịch vụ tâm lý này không hề rẻ. Các nhà tư vấn trị liệu cho những người siêu giàu có thể tính phí đến 500 USD cho một giờ tư vấn về những chủ đề mà bình thường được coi là cấm kỵ.

“Khoảng sau 20 phút đầu của buổi trị liệu đầu tiên, các bệnh nhân – thường là những người thừa kế - sẽ nói, ‘Thật hạnh phúc khi tôi đã tìm thấy ông/bà, tôi không có ai khác để bàn về những vấn đề này,’ ”, bà Jamie Traeger-Muney, nhà sáng lập của Wealth Legacy Group, 1 công ty có trụ sở tại San Francisco và Israel chuyên về “giải quyết tác động cảm xúc của sự giàu có đối với các cá nhân, các cặp vợ chồng và gia đình”, nói. Khoảng hơn 1 tá các nhà tâm lý học và huấn luyện viên cho người giàu đã liên hệ với bà và mong muốn sẽ được đào tạo về trị liệu cho người giàu trong vòng 1 năm qua, cao hơn so với nửa thập kỷ trước khi bà chỉ có 1 đến 2 yêu cầu mỗi năm.

Cockrell, người được bệnh nhân trả đến 450 USD một giờ, thực ra chỉ tình cờ bước chân vào lĩnh vực này. Năm 2005, Cockrell bắt đầu 1 dịch vụ mà ông gọi là Phương pháp trị liệu Vừa đi vừa nói, mà thực chất là những buổi trị liệu ông thực hiện cùng bênh nhân khi họ đi dạo lang thang trong Central Park, công viên cây xanh ở trung tâm thành phố New York.

Bị hấp dẫn bởi dịch vụ mới lạ này, một người giàu có đã đăng ký làm bệnh nhân của ông và truyền tiếng tốt. “Tất cả những người đó đều quen biết nhau,” Cockrell nói. Khoảng 25% khách hàng của ông là người giàu có. “Tôi bị cuốn hút bởi những người quyền lực, những gì đã làm cho họ trở nên như vậy,” ông nói. “Tất cả họ đều khác nhau, chắc chắn rồi, nhưng họ đều có một thứ quyền lực ngầm nào đó – có lẽ vì họ biết rằng rồi cuối cùng họ cũng sẽ ổn.”

Tiền bạc có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề. Nhưng đi kèm với đó là trầm cảm, lo âu, các vấn đề về tâm thần, tự hành hạ bản thân và thậm chí là những hành động kỳ cục. Tỷ phú bất động sản New York Leona Helmsley đã để lại khối tài sản 12 triệu USD cho con chó của bà, và không một đồng nào cho 2 người cháu. Chính vì thế mà đa phần các trị liệu tâm lý cho người giàu đều hướng tới việc cải thiện sự giao tiếp trong gia đình để bảo vệ chính những khối tài sản chung.
Từ năm 2007, Wells Fargo và 4 ngân hàng khác đã bắt đầu nhờ tới các nhà tâm lý trị liệu để giúp các ông bố bà mẹ giàu có giải quyết những mâu thuẫn trong gia đình xuất phát từ tính cách “thích chỉ huy và kiểm soát kiểu CEO”. Những chiến thuật đó hiệu quả khi kinh doanh những sẽ trở nên tệ hại trong bối cảnh gia đình.

Wells Fargo còn có 1 nhóm bao gồm 5 tiến sỹ sử học, những người sẽ cố gắng làm cho các gia đình trân trọng những gì đã tạo nên khối tài sản của họ. Chăm chỉ và kiên trì là những tính cách sẽ được di truyền, nhưng đến thế hệ thứ 3 – thời điểm quan trọng quyết định sự giàu có sẽ được tiếp tục duy trì hay không – sẽ xuất hiện những người tỏ ra tiêu cực với sự giàu sang. Việc cho thế hệ này hiểu rằng cái gì tạo nên sự giàu sang đó, cái gì làm nên, và đôi khi làm mất đi của cải, là rất quan trọng.

Khi mà lý lẽ và những bài học lịch sử không thể làm thay đổi thái độ, thì sự thẳng thắn lại có thể. Traeger-Muney – chuyên gia đến từ công ty tư vấn tài chính cá nhân Wealth Legacy - đồng tình rằng cần thiết có một cuộc nói chuyện thẳng thắn về sự ảnh hưởng của giàu có đối với mặt cảm xúc. Theo bà, rất nhiều người thừa kế phải chịu đựng “cơn sốt trưởng giả” khi bất ngờ nhận được 1 khoản tiền lớn. Những người khác thì lại bị hội chứng luôn băn khoăn rằng có thực sự là mọi người thích mình vì mình hay vì sự giàu có của mình? Mình có thể tin tưởng ai?

Vào tháng 12, bà Traeger-Muney giải quyết một phần các vấn đề này ở một hội thảo tại thành phố San Francisco với đồng nghiệp của mình là bà Emily Bouchard. Bảy học viên ngồi trên 1 chiếc ghế đi văng trắng với họa tiết hình hoa ở tay vịn trong 1 căn hộ ở khu nhà giàu Pacific Heights. Từng người trong số họ trả 475 USD để dành 1 ngày học cách làm thế nào để nói về tiền.

“Chúng ta sẽ bắt đầu với 1 bài tập chánh niệm,” bà Bouchard nói với nhóm học viên. “Tất cả mọi người hãy nhắm mắt lại.”

Sau đó, nhóm này làm 1 bài kiểm tra để xem mình là hiện thân gần nhất của 1 trong 8 nhóm hình mẫu tiền bạc nào và điều này ảnh hưởng như thế nào đến các mối quan hệ của họ. Nhóm Bạo chúa, Bouchard nói, sử dụng tiền bạc để điều khiển mọi người nhưng lại thường coi mình là các liệt sỹ bị đánh giá thấp. Loại sáng tạo/nghệ sỹ thì lại yêu thích tiền bạc vì sự tự do mà nó mang lại nhưng ghét bị cuốn vào cuộc đua vật chất khốc liệt. Chúng ta đã từng thấy rất nhiều bạo chúa trong các gia đình giàu có”, Bouchard nói. “Nhưng vì ngày càng có nhiều người trong giới công nghệ trở nên giàu có, chúng ta lại ngày một thấy nhiều nghệ sỹ hơn.”

Sau khi xác định được hình mẫu (khái niệm này được phát minh bởi Deborah Price, tác giả của cuốn Ma thuật Tiền bạc (Money Magic) ), mỗi học viên vẽ 1 cây gia đình và dán mác cho họ hàng của mình: Có cả những người vô tội, những người ngớ ngẩn, và cả những chiến binh nữa.

Không ai tỏ ra bị hành hạ bởi sự giàu có trong suốt buổi học. David Fox, một doanh nhân thành đạt nói ông đăng ký khóa học này để thu thập thông tin cho một công cụ trực tuyến mà ông đang xây dựng để giúp các chủ doanh nghiệp quản lý được các khía cạnh cá nhân khi bán công ty. Nhưng buổi học ngày hôm đó cũng đã giúp chính bản thân ông.

Ông Fox, 56 tuổi, rời khỏi nước Úc tới thành phố San Francisco vào những năm 90 sau khi bán công ty đầu tiên của mình với giá hàng trăm triệu USD. Ông đã mất một vài khoản trong số đó qua những thương vụ đầu tư rủi ro. “Hội thảo đó giúp tôi hiểu rằng những đặc tính ngốc nghếch của mình có thể giúp tôi kiếm tiền nhưng không nhất thiết giúp tôi giữ tiền,” ông nói. “Tiền bạc thường có xu hướng phóng đại sự bất an và những nỗi sợ hãi – tự dưng bản cảm thấy mình có quá nhiều thứ để mất.”

(Theo Trí thức trẻ/Bloomberg)
>> Mở tài khoản chứng khoán - Tư vấn Đầu tư Chứng khoán

Share:

Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2016

Kiếm tiền tỷ từ vườn dâu du lịch miễn phí

http://www.blogchungkhoan.com/2015/09/mo-tai-khoan-tu-van-au-tu-chung-khoan.html#.Vpkyd0-AZFo
Chỉ cần khách hài lòng thì mình có tất cả mọi thứ
 
Nông dân trẻ Phan Tuấn Linh đã nói với chúng tôi như vậy khi trao đổi về cách “làm ăn” của mình. Khu vườn dâu tây giống New Zealand trong nhà kính rộng chỉ 1.000 m2 được đầu tư bài bản với hệ thống tưới nhỏ giọt theo công nghệ Israel của Linh nằm trên một khu đồi thuộc tổ Lâm Văn Thạnh (P.11 - ngay trên đường đi đến điểm du lịch chùa Linh Phước, Trại Mát, Cầu Đất…) hằng ngày tấp nập du khách vào ra. 
 
Trên diện tích này, vì là đồi dốc nên Linh đầu tư thành 3 ô theo kiểu bậc thang, một nửa trồng dâu tây trong chậu và một nửa trồng dâu trong máng, giá thể để trồng chính là xơ dừa trộn với một số loại phụ phẩm khác đã được xử lý đảm bảo đạt tiêu chuẩn. Tất cả được đặt trên một bộ giàn bằng sắt cách mặt đất chừng 80 cm theo từng hàng riêng biệt nên trông vườn dâu thật đẹp mắt.
Kiếm tiền tỉ từ vườn dâu du lịch miễn phí - ảnh 2
Một chùm dâu tây trong vườn.
 
“Ước tính mỗi ngày có từ 200 - 800, thậm chí vào hôm cao điểm có cả 1.000 lượt khách đến với vườn dâu của mình. Tất cả họ đều được vào tham quan, chụp ảnh và tìm hiểu về quy trình trồng dâu sạch cũng như thưởng thức thử các loại đặc sản Đà Lạt, uống trà atisô miễn phí... rồi ra về”, Phan Tuấn Linh vui vẻ cho biết.
 
“Vậy thì lấy đâu ra thu nhập?”, chúng tôi thắc mắc. Linh tươi cười giải thích: “Mình tạo mọi điều kiện và phục vụ một cách tốt nhất cho du khách khi đến đây. Chỉ cần du khách hài lòng là mình có tất cả mọi thứ anh ạ. Không nhất thiết mình thu tiền vé của khách, với số lượng khách nhiều như vậy mà nếu mình thu thì chắc cũng được nhiều tiền lắm đấy. Tuy nhiên, không thu tiền này thì mình hưởng lợi được từ chuyện khác như bán sản phẩm dâu tươi và các loại mứt đặc sản khác, nhưng quan trọng nhất là mình tạo uy tín từ chính sản phẩm và cung cách phục vụ của mình đến với du khách gần xa”.
 
Linh trải lòng: “Rất nhiều du khách đến đây sau khi sử dụng các dịch vụ miễn phí thì họ cũng tự nguyện mua lại sản phẩm trước khi ra về. “Vườn dâu du lịch” 1.000 m2 này mỗi ngày cho thu khoảng 10 kg trái tươi không thể nào cung cấp đủ nhu cầu. Nguồn chính là vườn dâu thương phẩm 6.000 m2 của mình được trồng cùng lúc ngay bên cạnh và theo quy trình công nghệ cao, đảm bảo chất lượng, cung cấp khoảng 60 kg trái tươi mỗi ngày. Tất cả 60 - 70 kg dâu tươi/ngày được bán cho du khách tại chỗ và bạn hàng nhiều nơi khác, với giá bán như nhau (250.000 đồng/kg) nhưng mình luôn bị “cháy” hàng”.
Kiếm tiền tỉ từ vườn dâu du lịch miễn phí - ảnh 3
Những trái dâu chín mọng
 
Kim Ngân (22 tuổi), nữ du khách đến từ Cần Thơ, cho biết: “Vườn dâu đẹp quá, lâu nay em nghe nói dâu tây và nghĩ rằng chúng chỉ nằm dưới đất chứ ai ngờ lại nằm trên giàn trông đẹp như thế này. Chuyến đi này quả thật cho em nhiều trải nghiệm thú vị”.
 
Còn đôi bạn trẻ đến từ Đồng Nai là Đỗ Ngọc Hòa - Lê Quỳnh Minh Tâm cứ say sưa chọn cho mình những góc hình với vườn dâu làm kỷ niệm. “Bạn em đi Đà Lạt nhiều lần rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên chúng em biết đến vườn dâu tây. Quả thật quá tuyệt vời, em không thể nào diễn tả nổi cảm xúc. Người ở vườn dâu rất chu đáo, vào đây tụi em không tốn tiền gì cả, khi ra về tụi em cũng mua vài món ủng hộ…”, Ngọc Hòa chia sẻ.
Du khách ghi hình kỷ niệm với dâu tây
Du khách ghi hình kỷ niệm với dâu tây
Du khách đến tham quan vườn dâu
Du khách đến tham quan vườn dâu
Tạo dáng trong vườn dâu
Tạo dáng trong vườn dâu
Chọn kiểu hình ưng ý nhất với dâu tây
Chọn kiểu hình ưng ý nhất với dâu tây
Đôi bạn trẻ Đỗ Ngọc Hòa – Lê Quỳnh Minh Tâm tạo đủ kiểu dáng kỷ niệm với vườn dâu tây.
Đôi bạn trẻ Đỗ Ngọc Hòa - Lê Quỳnh Minh Tâm tham quan vườn dâu tây
 
Bỏ doanh nhân về làm nông dân
 
Phan Tuấn Linh tốt nghiệp ngành Quản trị kinh doanh, Trường ĐH Đà Lạt năm 2001, và đi làm kinh doanh đủ thứ nghề để kiếm sống. Ba năm sau khi ra trường thì Linh lập gia đình và đến năm 2006, chàng trai trẻ này về TP.HCM mở công ty xuất nhập khẩu các mặt hàng nông sản. Cũng từ đây mà Linh tiếp cận và hiểu sâu hơn về mô hình nông nghiệp công nghệ cao.
 
“Mình nghĩ thấy xu hướng này tốt, có chiều sâu và nhiều triển vọng, có tương lai. Sau khi nghiên cứu, tìm hiểu mình thấy dâu tây là một loại trái nổi tiếng, có thương hiệu ở Đà Lạt, nhưng ngoài thị trường thì lại trôi nổi làm “mất lòng” du khách. Mình nghĩ có thể trồng cây này để tạo uy tín cho thương hiệu du lịch Đà Lạt nên năm 2013 quyết định rời Sài Gòn quay về Đà Lạt làm nông dân trồng dâu tây”, Linh cho hay.
Kiếm tiền tỉ từ vườn dâu du lịch miễn phí - ảnh 9
Trồng dâu tây phải kỳ công chăm sóc
 
Bao nhiêu tiền tích cóp được, Linh đầu tư làm nhà kính, công nghệ và chọn cây dâu tây giống New Zealand để trồng. “Ban đầu chưa có kinh nghiệm, hơn nữa cũng không nghĩ là cây dâu tây khó trồng như thế này. Cây chết lên chết xuống, vốn thì cứ tiếp tục đổ vào mà không thu được đồng nào. Vợ cũng cằn nhằn và khuyên mình chuyển qua trồng atisô theo truyền thống của gia đình, nhưng mình không những không đồng ý mà còn quyết tâm hơn để trồng cho bằng được cây dâu này. Nghiên cứu sách vở, đến các vườn dâu khác tham quan tìm hiểu và học hỏi đúc rút kinh nghiệm và phải mất 9 tháng trời như vậy mình mới tìm ra quy trình trồng cho riêng mình và giờ đến chu kỳ thành công. Tháng 7.2015, công ty mới của mình với tên gọi: Công ty TNHH DL NATURE’S được ra đời”, Phan Tuấn Linh tâm sự.
Kiếm tiền tỉ từ vườn dâu du lịch miễn phí - ảnh 10
Phan Tuấn Linh giới thiệu với du khách về cây dâu tây
 
Cũng theo Linh, với cây dâu tây thì không chỉ có nhà kính, công nghệ và tưới nước bón phân là được mà cần phải hiểu biết về nó. “Phải biết tưới nước, bón phân như thế nào cho phù hợp, đặc biệt là chăm sóc rất công phu, phải thường xuyên có mặt ở vườn để quan sát nhìn cây như thế nào và cây đang bị thiếu hay bị bệnh gì mà xử lý cho phù hợp. Hơn nữa trái dâu tây là một “cục thịt tươi lộ thiên” nên thu hút nhiều loài sâu bọ tìm đến, vì vậy mình phải kỳ công theo dõi mới phát hiện và ứng phó kịp thời. Từ thành công với mô hình này, mình đã mua thêm 2 ha đất ở huyện Lạc Dương, dự kiến năm 2016 mình sẽ đầu tư một mô hình khép kín: trồng, chế biến dâu tây và các loại cây trái đặc sản khác của Đà Lạt ngay tại chỗ, đồng thời đưa mô hình vào phục vụ du lịch để cho du khách tham gia xuyên suốt tất cả các quy trình này nếu có nhu cầu”, Phan Tuấn Linh chia sẻ.
Phan Tuấn Linh trong quầy đặc sản ngay khu vườn dâu của mình
Phan Tuấn Linh trong quầy đặc sản ngay khu vườn dâu của mình
Bảng giới thiệu điểm dừng chân tham quan vườn dâu của Linh.
Bảng giới thiệu điểm dừng chân tham quan vườn dâu của Linh.
Theo Báo Thanh Niên
Share:

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

Kiếm nghìn đô mỗi tháng nhờ đi chợ thuê

Anh Achmad Sobirin Suhaimi, 31 tuổi là một trong số những người đưa dịch vụ đi chợ trực tuyến lên một tầm cao mới.

http://www.blogchungkhoan.com/2015/09/mo-tai-khoan-tu-van-au-tu-chung-khoan.html#.Vix9xm6fdFq

Công việc của anh trước đây là một nhân viên xây dựng, đồng thời anh đi giao hàng trước hoặc sau giờ làm để kiếm thêm thu nhập.

Khách hàng của anh tới từ Market9, một diễn đàn trực tuyến nơi các khách hàng có thể đặt mua hàng hóa từ những siêu thị lớn nhất tại Singapore và có thể nhận hàng tại nhà chỉ trong khoảng thời gian 3 tiếng đồng hồ.

Achmad sẽ được trả 8 USD cho một đơn hàng sau khi giao hàng đầy đủ. Hai tháng trước, Achmad đã bỏ hẳn công việc chính của mình để chuyển sang làm nghề đi chợ hộ.

Anh đã bắt đầu mở công ty riêng, kiếm được khoảng 3.000 đến 4.000 USD mỗi tháng từ khách hàng cá nhân và doanh nghiệp chỉ bằng việc giúp họ mua những món đồ cần thiết. Ở Mỹ, có một số doanh nghiệp tương tự nhưng ở dịch vụ này còn khá mới mẻ tại nhiều nước.

Anh nói: “Dù sao, tôi cũng thích đi mua sắm. Tôi làm việc đó cho gia đình và đó là hoạt động giải trí của tôi. Tôi không phiền khi giúp đỡ người khác, thực sự hạnh phúc, vui vẻ”.

Ông bố ba con này sở hữu một chiếc Suzuki Swift. Anh nói: “Tôi cũng sống gần siêu thị. Tôi làm rất nhanh vì tôi rất thông thạo siêu thị ở đây. Tôi thường đi siêu thị mua đồ cho gia đình mình nên tôi biết chính xác hàng hóa để ở khu vực nào”.

Nếu mua ít hơn 10 hàng hóa, anh có thể lấy đồ và thanh toán chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Nếu trên 20 món, thì cần khoảng 1 tiếng hoặc hơn tùy theo siêu thị có đông khách hay không.

Anh cũng nắm rõ giờ cao điểm tại các siêu thị và thường chọn đi mua lúc vắng người. Anh nói: “Nếu ở siêu thị không có một món đồ nào đó khách đặt, tôi sẽ gọi cho họ và bằng kinh nghiệm của mình tôi sẽ giới thiệu cho họ chuyển sang dùng nhãn hàng khác hoặc không mua nữa”.

Achmad sẽ giao hàng ngay sau khi thanh toán. Anh không giữ đồ của khách vì trong đó có một vài món là đồ tươi như thịt lợn.

Mặc dù các khách hàng thường chọn mua sắm trực tuyến từ các siêu thị lớn, nhưng Achmad cho rằng dịch vụ của anh vẫn có cơ hội phát triển.

Một số khách hàng có lẽ không am hiểu internet. Họ thích nói chuyện với một người có thể trả lời họ ngay lập tức hơn là gửi thư điện tử và chờ được trả lời.

Achmad hiện khá hài lòng với công việc giúp đỡ mọi người này. Anh nói: “Nhiều người quá bận rộn và tôi chỉ giúp họ đi mua đồ. Như vậy, họ sẽ có thể thời gian để làm việc và chăm sóc gia đình”.

Nội dung được thực hiện qua tham khảo nguồn tin từ AsiaOne, một kênh thông tin của tập đoàn Singapore Press Holding, chuyên về tin kinh tế - chính trị của châu Á và thế giới. Đây là một trong những trang tin lớn nhất ở Singapore.
Theo Hoàng Dung
Infonet
Share:

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Thạc sĩ bỏ lương 60 triệu/tháng về quê bán bánh tráng nguội

Chàng thạc sĩ điển trai đã từ bỏ vị trí giám đốc điều hành ở công ty lớn có tiếng tăm với mức thu nhập khoảng 700 triệu/năm để về bán bánh tráng nguội.

Trang Đông hiện đang là cái tên rất "hot" với cư dân mạng Trung Quốc. Anh đã có bằng thạc sỹ ở Đại học Giao thông Vận tải Tây An, Trung Quốc. Ra trường đã ba năm và làm cho một công ty nước ngoài với mức lương đáng mơ ước 200 nghìn NDT/năm (khoảng 700 triệu đồng).
Chàng thạc sĩ trẻ Trang Đông

Không những thế Trang Đông cũng nhận được đãi ngộ rất tốt từ công ty như đi du lịch Mỹ, châu Âu, Nhật, ở khách sạn năm sao. Tuy nhiên, anh chàng đã khiến nhiều người bất ngờ khi quyết định bỏ việc về quê nhà Tây An bán bánh tráng nguội trên chiếc xe ba bánh ở cổng trường đại học cũ.

Quầy bánh tráng nguội của Trang Đông có tên là “Huynh đệ của Tiểu Trang” với vỏn vẹn chiếc xe ba bánh cùng với vài bộ bàn ghế sơ sài. Phụ giúp cho Trang Đông còn có Trang Nam, em ruột kém anh 2 tuổi, cũng tốt nghiệp tại Đại học Giao thông Vận tải Tây An.
Hàng ngày, Trang Đông bán bánh tráng ở cổng trường đại học Tây An.

Khi được hỏi về nguyên nhân bỏ việc đi bán bánh tráng nguội, Trang Đông kể rằng, trước khi bỏ việc, anh chàng đang giữ chức Giám đốc điều hành của một công ty lớn có tiếng tăm ở Thượng Hải. Sau khi bỏ việc ở công ty này, anh làm cho một công ty nước ngoài với mức lương "khủng" nhưng Trang Đông vẫn không thấy thỏa mãn và vui vẻ.
Anh không muốn mãi làm một người đi làm thuê nên đã bỏ việc và tự gây dựng quán bánh tráng để làm một ông chủ nhỏ. Quyết định này của Trang Đông đã giúp cuộc sống của anh trở nên vui vẻ hơn, tránh xa nhiều áp lực, mệt mỏi.
Quầy bánh tráng nguội của Trang Đống thu hút được rất nhiều người tới ăn bởi ông chủ quầy nhiệt tình, vui vẻ.

Trước đây, do nhà nghèo, Trang Đông mặc dù học cực giỏi, có cơ hội đi nước ngoài nhưng đều từ chối để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Khi thi đại học, điểm của Trang Đông đủ để vào đại học Thanh Hoa, trường đại học danh tiếng bậc nhất Trung Quốc nhưng anh chọn đại học Tây An, chuyên ngành Năng lượng hạt nhân và ứng dụng để giảm tải chi phí học tập.

Hiện, anh chàng cũng đang ấp ủ một dự án kinh doanh bí mật, tin rằng khi triển khai thì sẽ thành công.
(DNVN) 
>> 9X bỏ học làm giám đốc, kiếm hàng chục tỷ đồng mỗi tháng
Share:

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

Bà chủ lạp xưởng tham vọng cạnh tranh với McDonald's

Sinh năm 1977 tại vùng đất Thủ Thừa (Long An), chị Ngô Thị Xuân Đến từ lâu đã tâm đắc với đặc sản lạp xưởng quê hương. Suốt 20 năm làm việc, kinh doanh tại TP HCM, mỗi lần về quê chị lại thấy tiếc cho món ngon quê nhà khi chưa được nhiều người biết đến. Ngược lại, ở thành phố, những món ăn nhanh nước ngoài lại du nhập ngày một nhiều.

"Khi cửa hàng đồ ăn nhanh McDonald's đầu tiên được khai trương tại TP HCM, hàng trăm người đã xếp hàng đợi hàng tiếng đồng hồ chỉ mua một ổ bánh, trong khi bánh mì Việt, vốn được ca ngợi là món đường phố ngon nhất nhì thế giới lại lép vế. Tại sao sản phẩm nổi tiếng của Việt Nam lại lép vế trên sân nhà? Câu hỏi khiến mình suy nghĩ", chị kể lại.
chi-den-0-6688-1443094670.jpg
Chị Ngô Thị Xuân Đến (ảnh nhỏ) mong muốn đặc sản quê hương có thể cạnh tranh sòng phẳng với những món fast-food ngoại nhập.

Suy nghĩ đó cùng niềm tự hào về đặc sản lạp xưởng quê hương đã khiến chị Đến nung nấu ước mơ đưa sản phẩm này thành món ăn nhanh quen thuộc tại Việt Nam, thậm chí cạnh tranh sòng phẳng với những món fast-food đổ bộ từ nước ngoài.

Làm công việc liên quan đến kinh doanh suốt nhiều năm, chị biết rõ để một sản phẩm nguội, chưa có danh tiếng thâm nhập thị trường là điều không dễ, khi thị trường có quá nhiều sản phẩm tương tự đã định vị trong thói quen của người tiêu dùng. Trăn trở nhiều ngày, chị Đến cho rằng những thứ ăn kèm, gia vị sẽ quyết định thành công của sản phẩm. Nữ doanh nhân quyết định khởi đầu với món bánh mì kẹp lạp xưởng, kết hợp với rau muống ngâm chua ngọt và nước sốt đặc chế riêng.

Để tập trung khởi nghiệp, chị quyết định thôi công việc hiện tại đồng thời tham gia một số diễn đàn học làm giàu trực tuyến để hiện thực hóa ý tưởng kinh doanh. Cuối tháng 9/2014, với số vốn ban đầu khoảng 15 triệu đồng, chiếc xe bánh mỳ kẹp lạp xưởng đầu tiên được chị khai trương tại một góc phố Sài Gòn.

Trong nhiều lợi thế sẵn có, chị Đến cho rằng việc chủ động được nguồn lạp xưởng tươi, có nguồn gốc rõ ràng sẽ giúp mô hình tiếp cận nhanh với người tiêu dùng. Ngoài ra, với vốn đầu tư ban đầu không quá lớn, ưu thế cạnh tranh của sản phẩm trên thị trường cũng không nhỏ. "Mình rất kỳ vọng món ăn nhanh Việt trong đó có sản phẩm của mình sẽ cạnh tranh được với fast-food nước ngoài", nữ doanh nhân hào hứng kể lại.

Tuy nhiên, chỉ sau 2 tháng kinh doanh, nhiều vấn đề đã xảy ra ngoài dự tính của bà chủ tuổi 40, trước hết là sự cạnh tranh gay gắt với các xe bán bánh mỳ lưu động giá rẻ chất lượng không được kiểm soát. Chỉ cần một diện tích chưa đầy 2m2 tại vỉa hè nhưng để tìm thuê được vị trí mới, mở rộng thành chuỗi là khó khăn không nhỏ.

Sản phẩm được đánh giá là khác biệt nhưng cũng nhanh chóng bị cơ sở khác làm nhái. Ngoài ra, đội ngũ nhân viên phần đông là sinh viên làm việc bán thời gian nên không ổn định, kinh nghiệm kinh doanh, khả năng quản lý của chị cũng còn có hạn... "Mình vừa làm vừa loay hoay giải quyết khó khăn ban đầu nên thu nhập gần như không có", chị chia sẻ.

Khó khăn khiến chị quyết định tạm đóng cửa xe hàng, dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm các giải pháp phù hợp cho mô hình start-up. Chị tiếp tục tìm đến các diễn đàn khởi nghiệp để được học kinh nghiệm kinh doanh, tạo lập các mối quan hệ mới và lên kế hoạch dài hơi cho dự án, trong đó xây dựng bộ nhận diện cho sản phẩm.

Đầu năm nay, chị Đến tái khởi động bằng việc khai trương cửa hàng tại quận Phú Nhuận. Lúc này, sản phẩm có tên gọi riêng, có slogan nổi bật dễ nhớ. Lạp xưởng tươi vẫn là nguyên liệu chủ đạo trong món ăn. Do dễ dàng kết hợp và dung hòa với các loại thực phẩm khác nên mỗi tháng chị lại bổ sung thêm vào thực đơn một món mới.
Lap-xuong-0-7236-1443094671.jpg
Mô hình kinh doanh mới của chị Đến đã phần nào nhận được thiện cảm của khách hàng.

Ngoài xôi và bánh mì truyền thống, cửa hàng còn có bò bía, cơm cuộn... có giá từ 8.000-22.000 đồng một món. Riêng một số món hot-dog, pizza, hambuger... kết hợp với lạp xưởng tươi chị đang tìm kiếm đối tác để hoàn thiện. Ngoài ra, chị liên kết với một thương hiệu cà phê sạch để phục vụ đa số nhân viên văn phòng - đối tượng khách hàng chính hướng đến. Theo chị, việc "quốc tế hóa" lạp xưởng bằng các món ăn Việt và nhiều quốc gia khác cũng là cách quảng bá đặc sản quê hương nhanh chóng đến với đại đa số người tiêu dùng.

Sau gần 9 tháng kinh doanh trở lại, hiện chị đã mở rộng được 3 điểm bán trong thành phố. Nữ doanh nhân cho biết do chi phí bỏ ra khá lớn nên lúc này, lợi nhuận vẫn chưa đạt kế hoạch đề ra. Dù vậy, cùng với chuỗi cửa hàng, chị dự tính sẽ nâng số lượng xe bán hàng lưu động lên 12 chiếc vào cuối năm nay. Cùng đó, để sản phẩm nhanh chóng mở rộng tại các địa phương chị Đến sẵn sàng nhượng quyền thương hiệu.

Về lâu dài, chị cho biết sẽ lập một quỹ khởi nghiệp để hỗ trợ các bạn trẻ tại quê nhà có khát vọng làm giàu. Theo chị, việc tạo điều kiện để các bạn trẻ trực tiếp tham gia hoạt động kinh doanh và vận hành thực tế trong chuỗi thức ăn nhanh sẽ giúp các bạn hoàn thiện kỹ năng cần thiết khi khởi nghiệp trong tương lai.
Vnexpress 

>> Nghiệp kinh doanh lận đận của bà chủ lò bún 100 tỷ
>> Kỹ sư 9x bán chả cá doanh thu 6 tỷ đồng một năm
>> Cụ bà bán xôi vỉa hè kiếm dư tiền mua nhà mặt phố

 

Share:

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Mẹo bán hàng online dịp nghỉ lễ

Nghỉ lễ là thời gian "vàng" để kiếm tiền nên bạn cần vạch ra các chiến dịch marketing nhằm thu về lợi nhuận lớn nhất có thể.
 
Trì hoãn quá lâu sẽ khiến bạn rơi vào bất lợi. Bạn cần sẵn sàng tận dụng lượng truy cập lớn và tâm lý mua sắm của khách hàng trong khoảng thời gian này. Khả năng họ mua hàng sẽ cao hơn ngày thường. Hãy làm theo 6 bước dưới đây để đảm bảo kinh doanh trên mạng thành công mùa nghỉ lễ.

1. Phân tích dữ liệu từ năm ngoái
holiday-jpeg-7288-1442334504.jpg
Mùa nghỉ lễ sẽ là cơ hội vàng để các doanh nghiệp tăng doanh thu. Ảnh: Shutterstock

Đây là khâu đơn giản, nhưng rất hay bị bỏ qua. Số lượt truy cập có mua hàng đến từ đâu là chủ yếu? Marketing qua email, truyền thông xã hội, quảng cáo trả tiền hay lưu lượng truy cập tự nhiên?

Hãy sử dụng dữ liệu trên Google Analytics để xác định kênh truyền thông hiệu quả nhất cho kỳ nghỉ lễ. Ví dụ, nếu một doanh nghiệp nhận ra mùa nghỉ lễ năm ngoái, marketing qua email cho tỷ lệ mua hàng trên số lượt truy cập tới 40%, tiếp tục chiến dịch này năm nay sẽ là một ý tưởng thông minh.

2. Tạo trang riêng (landing page) cho mùa nghỉ lễ

Bạn sẽ phải làm thử vài trang riêng để kiểm tra xem cách nào hiệu quả nhất. Vì vậy, thay vì để nước đến chân mới nhảy, hãy tạo chúng ngay từ bây giờ. Việc này giúp bạn thực hiện chiến dịch marketing hiệu quả hơn.

Tìm ra những trang có lượng truy cập chuyển đổi thành mua hàng càng sớm bao nhiêu, bạn càng có nhiều thời gian để lôi kéo khách hàng truy cập những trang đó bấy nhiêu. Bạn cần xác định trang nào hoạt động hiệu quả nhất trước thời gian cao điểm của đợt nghỉ lễ.

3. Xây dựng chiến dịch marketing qua email

Marketing qua email vào mùa nghỉ lễ sẽ khác biệt đôi chút so với ngày thường. Chẳng hạn, thông thường cứ 10 ngày sẽ có một email chào hàng được gửi đến khách hàng. Nhưng vào ngày nghỉ lễ, bạn phải tấn công dồn dập hơn. Khách hàng đang trong tâm trạng muốn chi tiền. Nếu bạn chần chừ quá lâu, các đối thủ sẽ nẫng mất khách hàng tiềm năng đấy.

Hãy viết trước các email tự động trả lời, gửi các email quảng cáo trước khi kỳ nghỉ bắt đầu. Dành thời gian nghĩ ra cách tốt nhất để thu hút khác hàng. Gửi cả đống email ở phút chót sẽ chỉ mang lại kết quả tệ hại mà thôi.

4. Đảm bảo giao diện website thân thiện với thiết bị di động

Phải luôn nhớ rằng, bạn cần một website thân thiện với thiết bị di động. Bạn có thể kiểm tra bằng cách sử dụng công cụ Mobile Friendly Test của Google, nhưng cũng cần thử nghiệm thêm với người dùng thực tế.

Hãy nhờ bạn bè, gia đình, nhân viên và cả người lạ truy cập vào website của bạn bằng thiết bị di động và thực hiện thử các thao tác như truy cập các trang nhỏ, xem chào hàng, gửi đơn hàng và liên hệ với người bán. Bạn cần những nhận xét thật lòng nếu có điểm gì đó chưa hoàn thiện. Hãy đảm bảo rằng khách hàng không bị khó chịu và mất hứng khi lướt website của bạn.

5. Lên nội dung marketing

Không bao giờ là quá sớm để bắt đầu lên kế hoạch marketing cho kỳ nghỉ lễ. Bạn có thể đặt lịch đăng bài trên blog ngay từ bây giờ. Nếu sử dụng WordPress, hãy tận dụng tính năng Edit Flow để biên tập nội dung một cách dễ dàng. Ngoài ra, việc có một nhóm thành viên cùng xây dựng blog cũng rất hiệu quả.

Bạn sẽ phải tăng tần suất đăng bài trong mùa nghỉ lễ. Đây là công việc bạn cần bàn bạc trước với nhân viên phụ trách SEO. Nội dung bài viết chắc chắn sẽ phải bao gồm các từ khóa liên quan tới nghỉ lễ.

6. Lên lịch đăng bài trên mạng xã hội

Đã đến lúc bạn sử dụng công cụ tự động đăng bài trên mạng xã hội. Bạn không nhất thiết phải tự động hóa hết mạng xã hội, nhưng sẽ tốt hơn nếu các bài viết đều đặn được đăng lên để duy trì tương tác và tăng lượng truy cập.

Hãy sử dụng những hình ảnh, hashtag và thông điệp hướng tới kỳ nghỉ. Nội dung có thể hơi khác ngày thường một chút. Trong thời kỳ cao điểm, đừng ngần ngại tung ra những lời chào hàng trực tiếp,  khách hàng sẽ sử dụng hashtag và từ khóa để tìm kiếm khuyến mãi. Hãy tận dụng chúng để thu hút họ.
Hà Tường - Vnexpress/Theo Entrepreneur
Share:

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Cô gái Việt tốt nghiệp Oxford, bỏ việc để bán bánh mì giữa London

Vân từng bước trên một con đường bằng phẳng, rộng mở và là mơ ước của bất cứ ai trước khi cô quyết định rẽ sang một lối đi gồ ghề, sỏi đá hơn rất nhiều là mở một tiệm bánh mang tên Bánh Mì 11 giữa thủ đô London sôi động.
“Trước hết, cứ làm đi đã. Bởi quan trọng hơn tất cả, đây là công việc mà tôi yêu thích. Và… nếu không phải là tôi thì ai sẽ làm việc này” là lời chia sẻ của một cô gái Việt Nam mang tên Vân Trần với tác giả cuốn sách “Tương lai nghề nghiệp của tôi” - Kim Rando.

Thương hiệu độc nhất vô nhị mang tên "TÔI"

Và “công việc mà tôi yêu thích” được Vân Trần - người tốt nghiệp khoa kinh tế học, Đại học Oxford danh giá của Anh nhắc đến kể trên là… bán bánh mì. Sẽ có nhiều người không khỏi ngạc nhiên khi biết rằng, Vân từng bước trên một con đường bằng phẳng, rộng mở và là mơ ước của bất cứ ai trước khi cô quyết định rẽ sang một lối đi gồ ghề, sỏi đá hơn rất nhiều là mở một tiệm bánh mang tên Bánh Mì 11 cùng một người bạn cùng học tại Oxford là Thùy Anh giữa thủ đô London sôi động.
“Tôi bước chân vào nghề ngay trước khi cuộc khủng hoảng kinh tế nổ ra. Có lẽ vì tốt nghiệp Đại học Oxford nên tôi nhận được rất nhiều lời đề nghị làm việc của các công ty hàng đầu cho những vị trí lương cao có cơ hội thăng tiến. Tuy nhiên, lúc đó tôi muốn tìm kiếm một công việc mà mình thực sự yêu thích, thay vì chỉ chọn những công việc có điều kiện hấp dẫn. Và vào làm việc cho một công ty nào đó có lẽ là một con đường quá bằng phẳng”.

Xuất phát từ suy nghĩ đó, cộng thêm với sở thích tự nấu ăn của một cô gái Việt xa quê, Vân đã nảy ra ý tưởng đưa món bánh mì của Việt Nam tới Anh Quốc.

“Cách đây 4 năm, khi lần đầu tiên tôi bán bánh mì ở London thì vẫn chưa có ai bán loại sandwich giống như vậy. Khi đó, thậm chí còn chưa ai từng được nghe đến món ăn mang tên ‘bánh mì’. Thế nhưng đến bây giờ thì ngay cả trong siêu thị cũng có bán bánh mì. Trước đây, khách hàng thường nói là ‘bán cho tôi sandwich Việt Nam’, còn bây giờ, họ sẽ nói là ‘bánh mì’ mỗi khi gọi món.

Tôi không hề tạo ra một món ăn hoàn toàn mới. Bánh mì là một món ăn đã xuất hiện ở Việt Nam từ cách đây rất lâu và tôi chỉ là người giới thiệu nó đến mọi người. Tôi nghĩ rằng không nhất thiết phải tạo ra thứ gì đó hoàn toàn mới thì mới có thể thành công”.

Có lẽ đối với Vân, bánh mì không chỉ là một món ăn truyền thống của Việt Nam, mà còn là “thương hiệu của riêng mình” đã cùng Vân trưởng thành và chứa đựng câu chuyện của riêng cô. Cô gái ấy đã mang giá trị của một món ăn dân dã như vậy đến với một thành phố lớn như London và biến nó thành một thương hiệu mới của chính nơi đây.

Công thức 1 + 1 = 11

Giải thích cho cái tên Bánh mì 11, Vân cắt nghĩa: "Đó là bởi vì có 2 cô gái thích bánh mì và cả 2 đều muốn mình là số 1 nên 1 + 1 = 11".


Cửa hàng thứ 3 của Vân Trần và Thùy Anh  mang tên Bếp Haus.
Hiện tại, Bánh mì 11 đã mở rộng với chuỗi 3 cửa hàng  và một nhà hàng mang tên Bếp Haus ở London. Ngoài ra, Vân còn có dịch vụ cung cấp thức ăn cho các sự kiện với sản phẩm Việt Nam như gia vị, các loại nước sốt, café, chocolate… Điều đáng nói là cô gái Việt nhỏ bé đó vẫn chưa hề có ý định dừng lại.

“Có đôi khi những điều thuần khiết, đơn giản lại trở nên có ích. Bởi không ai biết mình sẽ phải làm việc chăm chỉ đến đâu cho đến khi thực sự bắt tay vào làm việc. Tôi không muốn nói rằng việc mình đang làm tốt hơn những công việc khác. Tôi đã trải nghiệm cuộc sống ở nhiều vùng đất khác nhau. Có lẽ vì thế nên tôi không qua lo lắng, sợ hãi khi bắt tay vào làm một công việc mới”.

Dù chưa biết tương lai liệu mọi người có còn tiếp tục yêu thích món bánh mì hay không, thế nhưng “trước hết, cứ làm đi đã. Bởi quan trọng hơn tất cả, đây là công việc mà tôi yêu thích”, Vân nói.
Câu chuyện về lựa chọn nghề nghiệp táo bạo của Vân kể trên là bài học đắt giá dành cho thế hệ trẻ. Đối với vấn đề nghề nghiệp mà nói, giá trị đặc biệt của riêng bạn chỉ xuất hiện khi bạn theo đuổi “sự khác biệt” thay vì “sự tương đồng”.

Thương hiệu có một không hai trên đời không nằm trên giá trưng bày mà nằm ở chính bạn. Chính vì thế, câu chuyện của những người tự mình làm nên thương hiệu có một không hai mới được xã hội trân trọng như vậy.
(Tri Thức Trẻ) 
Share:

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

Quán cafe chuyên chế thức ăn từ đồ thừa

Tất cả những món ăn của quán cafe “rác” này đều được chế biến lại từ đồ ăn, đồ uống thừa.

Những món hầm, súp, thịt xông khói, bánh tráng miệng,… tất cả những món ăn trong quán cafe đều được chế biến theo cách riêng và bạn chỉ phải trả một cái giá rất “khác thường”. Bởi vì, quán đây là quán cafe “rác” do hai người phụ nữ quản lý. Những món ăn được chế biến lại từ thức ăn thừa.

Gabby Holmes và Natalie Crean, 23 tuổi, là người đứng đằng sau dự án quán cafe “thừa” mới mở cửa tại Liverpool (Anh). Ý tưởng đến với hai cô gái khi họ nhận ra có đến 35% thức ăn tại nhà hàng bị vất đi lãng phí, trong khi đó nhiều nơi còn kêu gọi viện trợ đồ ăn giúp người nghèo.
http://www.blogchungkhoan.com
 Quán cafe “thừa” - nơi thực khách có thể trả tiền bao nhiêu tùy thích.


Nguyên liệu để chế biến đồ ăn thức uống tại quán café này là thức ăn thừa từ những siêu thị, những cửa hàng thực phẩm tại địa phương. Mỗi ngày, dựa trên những đồ thừa đã có, hai người sẽ lên thực đơn cho quán.

Những người đến dùng đồ ăn tại cửa hàng có thể trả tiền tùy theo khả năng hoặc cảm nhận của họ với món ăn, không hề có một mức giá cố định nào cả.

Gabby nói rằng: “Tôi thấy nhiều nước ở châu Á đang rất lãng phí thức ăn. Thật vô lý khi mà hàng triệu người đang đói trong khi đó hàng triệu mặt hàng thực phẩm thì kết thúc trong thùng rác.”
quán cafe, thức ăn, đồ thừa, nguyên liệu, người nghèo, lãng phí, quán-cafe, đồ-thừa, thức-ăn-thừa
Tất cả những món ăn tại quán cafe đều được chế biến từ thức ăn thừa.

Một ước tính cho thấy, mỗi năm có khoảng 1,3 tỷ tấn lương thực bị lãng phí. Trong khi đó, mỗi bốn giây trên thế giới lại có một người chết vì đói.

“Số liệu thống kê đó rất sốc” - Gabby nói. “Tôi muốn quán cafe của mình vượt ra khỏi một vấn đề kinh doanh. Tôi muốn thực phẩm sẽ không bị lãng phí nữa. Miễn là có thức ăn thừa, chúng tôi sẽ chế biến thành những món ăn ngon.”

Ngoài ra, quán cafe còn là một trung tâm dành cho cộng đồng, nơi mọi người có thể đến và trò chuyện với nhau.
quán cafe, thức ăn, đồ thừa, nguyên liệu, người nghèo, lãng phí, quán-cafe, đồ-thừa, thức-ăn-thừa
Cả hai cô gái chủ quán đều muốn tận dụng thức ăn thừa để làm việc tốt cho cộng đồng.

Natalie quen Gabby trên mạng xã hội và quyết định sẽ cùng cô gây dựng quán cafe đặc biệt này. Quán cafe đặc biệt thường chỉ mở vào cuối tuần.

Gabby nói rằng cô không coi quán cafe là công việc. Cô chỉ muốn kết hợp những đồ ăn thừa và làm việc tốt cho cộng đồng.
(Theo Mirror, Trí thức trẻ)
>> Kiếm 10.000 USD mỗi tháng nhờ giao khoai tây

Share:

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Plan A của CEO Foody - Am hiểu địa phương, vươn ra biển lớn

Không dừng lại ở một trang chuyên review về địa điểm, Foody sẽ mở rộng thêm về E-commerce, gồm giao đồ ăn, đặt bàn trực tuyến, coupon...
Chỉ trong vòng 3 tuần, Foody.vn – một cộng đồng tìm kiếm, đánh giá địa điểm ăn uống - tuyên bố hoàn thành huy động vốn vòng B từ Garena (Singapore) và vòng C từ Tiger Global Management (Mỹ).

Cùng thời điểm công bố gọi vốn thành công lần 4, Foody cho biết chính thức mở rộng ra thị trường Indonesia vào ngày 10/8/2015, sau đúng 3 năm Foody ra mắt dịch vụ ở Việt Nam.

Với tốc độ tăng trưởng nhanh chóng của Foody, ít ai biết Start-up này từng có thời gian chững lại vì “làm quá nhiều thứ”.

Từ 2009 đã bắt tay vào xây dựng, nhưng do chưa có kinh nghiệm, kiến thức nên tôi làm nó không ra mạng xã hội, cũng không ra một trang review… Tôi muốn làm quá nhiều thứ nên nó không phát triển được”, anh Đặng Hoàng Minh - CEO Foody tâm sự.

Foody hiện là một trong những nền tảng review (đánh giá) ẩm thực được nhiều người ưa chuộng ở Việt Nam. Anh có thể chia sẻ ý tưởng tạo ra Foody của mình bắt đầu từ đâu?

Thực ra, nếu nói về ý tưởng thì đây không phải là ý tưởng mới. Nước ngoài như Mỹ, Nhật, các nước châu Âu… họ đã làm nhiều rồi.

Nhưng ở Việt Nam thì khác. Việc review ẩm thực được thực hiện theo mô hình forum (diễn đàn), hay mô hình theo kiểu PR giới thiệu là nhiều. Foody căn cứ trên nền tảng mạng xã hội, mang tính review địa điểm nhiều hơn. Thời điểm Foody ra thời thì cả Facebook và smartphone đều đang rất phát triển.

Đâu là thách thức lớn nhất của anh khi bắt đầu khởi nghiệp?

Khó khăn thứ nhất là về nhân sự. Để tìm được những người bạn đồng hành trong một Startup không dễ. Muốn làm nhanh phải đủ người, mà muốn tìm người thì không đơn giản.

Trong khi đó, thị trường Việt Nam dành cho Startup hơi khó khăn, ví như giá developer cao hơn so với năng lực tài chính của Startup. Các công ty Outsourcing lại trả lương cao hơn so với mặt bằng chung, khiến việc tìm nhân tài rất khó.

Cái khó thứ hai là người dùng chưa có thói quen chia sẻ trải nghiệm. Sau khi trải nghiệm tại một địa điểm ẩm thực, nếu người dùng có chia sẻ trải nghiệm thì chỉ khi rất tệ hoặc rất tốt. Còn những địa điểm “vừa vừa” thì ít chia sẻ, hoặc chia sẻ rất ngắn đại loại như “ngon”, “không ngon”…, mà người dùng khác sẽ không hiểu ngon vì sao và không ngon vì sao.

Foody vừa là kênh giúp người dùng trao đổi trải nghiệm, vừa là kênh để các nhà hàng tiếp nhận phản hồi của khách hàng, là tương tác 2 chiều chứ không chỉ đơn giản là 1 chiều.

Theo anh, yếu tố chủ chốt nào đã giúp Foody dẫn đầu thị trường?

Thứ nhất, chúng tôi có một cộng đồng thực sự, chia sẻ trải nghiệm của họ tương đối thường xuyên. Hiện mỗi ngày Foody có hơn 1.000 trải nghiệm được chia sẻ lên từ người dùng.

Thứ hai, xét về mặt dữ liệu nội dung, chúng tôi đang vượt trội với hơn 120.000 điểm ăn uống, trong đó TPHCM và Đà Nẵng chiếm đa số.

Thực ra, Foody là một cộng đồng nên lợi thế về cộng đồng là yếu tố chủ chốt. Khi cộng đồng sử dụng, cộng đồng chia sẻ thì khi người khác sử dụng cũng sẽ chia sẻ theo. Một địa điểm càng nhiều người chia sẻ thì độ chính xác cao hơn.

Foody đã lớn, không ngại Foodpanda

Rút ra kinh nghiệm bản thân và cũng là kinh nghiệm thất bại của vnNhahang.com và Orderfood.vn, anh từng nói chỉ nên tập trung vào một thứ thay vì cố gắng ôm đồm nhiều việc. Nhưng bên cạnh lĩnh vực chính là Ăn uống, một loạt các lĩnh vực được Foody mới triển khai trong năm 2015 như Du lịch, Làm đẹp, Chăm sóc sức khỏe, Mua sắm, Giáo dục và Dịch vụ cưới hỏi…

Việc ôm đồm là do thời điểm thôi. Phải biết thời điểm nào nên mở, thời điểm nào nên tập trung. Giờ mọi người đang suy nghĩ Foody là một nơi có thể tìm địa điểm ăn chơi, giải trí, du lịch.

Bản thân tôi đang phát triển thêm nội dung ở các mảng khác. Trong tương lai, một số mảng nằm trong Foody sẽ không phát triển sâu hơn và sẽ khó trong việc nhận diện thương hiệu. Vì vậy, mảng Làm đẹp hay Giáo dục sẽ được tách riêng trong thời gian tới để phát triển mạnh hơn.

Với Foody tại Indonesia hay ở nước khác sẽ như Foody ở Việt Nam ban đầu, trước mắt chỉ tập trung vào mảng ăn uống.

Tham vọng của anh là biến Foody thành nơi review mọi thứ. Tuy nhiên, anh thấy nó có quá tham vọng không, khi anh sẽ phải cạnh tranh với rất nhiều tên tuổi nổi tiếng khác, như TripAdvisor chẳng hạn?

Foody và TripAdvisor hướng tới 2 đối tượng khác nhau hoàn toàn. TripAdvisor dành cho đối tượng đi du lịch, và hầu như là khách nước ngoài, còn mình dành cho khách địa phương (Local).
Khách du lịch ăn quán của khách du lịch, mà Local không ăn quán đó.

Thứ hai, TripAdvisor ở Việt Nam không phát triển mạnh bằng Foody. Dữ liệu của TripAdvisor chỉ khoảng 1.000 – 2.000 địa điểm, tập trung vào các khu dành cho khách du lịch nước ngoài là chính.

Việc mở rộng ra Indonesia là tín hiệu tích cực cho thấy Startup Việt Nam cũng có thể vươn ra biển lớn, trước hết là thị trường Đông Nam Á. Nhưng tại sao lại là Indonesia?

Mình muốn tìm một thị trường giống Việt Nam để phát triển. Indonesia tương đồng với Việt Nam ở điểm: Dân số trẻ, kinh tế đang trong giai đoạn phát triển, số lượng người dùng Internet rất cao (80 -100 triệu người dùng Internet trong khi số này ở Việt Nam mới chỉ ở mức 40 triệu). Indonesia là một tiềm năng rất lớn.

Thực ra, Foody đi theo thành phố, không phải đi theo nước. Jakarta là một thành phố lớn với hơn 20 triệu dân. Đối thủ trong lĩnh vực dịch vụ tương tự chưa có ai hẳn bứt phá lên vị trí mà một người khác không thể vào. Vẫn có cơ hội để một Startup tham gia thị trường.

Các thị trường khác thì sao, như Thái Lan và Malaysia chẳng hạn?

Sau Indonesia, Foody dự định sẽ tham gia thị trường Thái Lan, nhưng thời điểm cần vài tháng. Chúng tôi cần tập trung cho Foody Indonesia đi vào quỹ đạo và đẩy mạnh ở Việt Nam phát triển thêm các mảng khác.

Còn Malaysia, xét cho cùng, đang khủng hoảng, dân số già đi, số lượng sử dụng Internet ít nên thực tế sẽ không mở rộng ở nước này.

Dường như Foody sẽ không chỉ dừng lại ở review địa điểm?

Foody sẽ mở rộng về E-commerce, gồm giao đồ ăn, đặt bàn trực tuyến, coupon, nhưng theo hướng khác so với các dịch vụ hiện có trên thị trường.

Về coupon, sẽ áp dụng hình thức vừa đặt bàn vừa giảm giá.

Về giao đồ ăn, có một số cải tiến so với Foodpanda.

Thứ 1, trên Deliverynow có thể đặt chỗ theo nhóm. Thay vì từng người order (yêu cầu), mọi người trong công ty có thể share link (chia sẻ) với nhau và tự đặt, ai thích món gì order món đó.

Thứ 2, cho phép đặt món trên nhiều nhà hàng có địa điểm gần nhau trên cùng một đơn hàng. Foody sẽ sắp xếp các quán tương đối gần nhau, người dùng sẽ có một order phong phú hơn, đúng sở thích hơn, hiệu quả hơn thay vì tạo nhiều order mất thời gian.

Hiện chúng tôi đang thử nghiệm dịch vụ trong Sài Gòn, theo chúng tôi cảm nhận là khá ổn.

Table now giúp khách đặt bàn được giảm khá không khác gì khi mua deal, mua voucher. Nhưng user không cần nhận voucher cũng không cần bỏ tiền mua trước. Bên cạnh đó, với ảnh hưởng của Foody, sẽ không có tình trạng user bị coi rẻ, đối xử không tốt.

Các lĩnh vực anh vừa nêu mới chỉ là thử nghiệm. Anh có ngại đối đầu với các ông lớn khác như Foodpanda?

Bản thân Foody cũng là một kênh rất lớn nên không sợ các ông lớn. Các ông lớn bước vào dịch vụ này cũng phải chi rất nhiều chi phí quảng cáo trên các hệ thống khác. Với hệ thống của Foody thì mình có thuận lợi hơn. Tôi tự tin là sẽ làm được.

Đã trải qua tới 4 vòng gọi vốn, số tiền Foody thu về chắc chắn không nhỏ. Tuy nhiên, nó cũng là tín hiệu cho thấy sở hữu của người sáng lập (là anh) đã giảm đáng kể…

Càng nhiều người vào thì tỷ lệ sở hữu càng bị chia ra. Các nhà đầu tư vào Foody cũng không muốn cố gắng kiểm soát công ty vì công ty đang phát triển rất tốt, nên tôi vẫn là người có quyền điều hành, thúc đẩy công ty phát triển lên.

Bản thân việc điều hành công ty hàng ngày các nhà đầu tư cũng không can thiệp. Họ chỉ cố vấn, tư vấn và hỗ trợ về mặt tài chính, chiến lược. Còn về mặt thực hiện và quản lý do tôi làm.

Anh nghĩ thế nào về việc bán Startup?

Mục tiêu của tôi là muốn xây dựng Foody thành một công ty lớn ở Việt Nam trong mảng Internet.
Tôi nghĩ rằng mình có khả năng vì bản thân tôi thấy các công ty bên Nhật, Mỹ chuyên về review như Yelp, Zomato… rất lớn, mặc dù cũng chỉ review về địa điểm.

Mỗi người làm Startup đều có plan A, B, C. Plan A của tôi là để Foody trở thành công ty lớn.

(Theo Tri Thức Trẻ)
>> Đặng Hoàng Minh: Từ hái rau thuê đến sáng lập Foody.vn
>> [Khởi nghiệp] Foody được rót vốn lần 4, chuẩn bị “tấn công” thị trường Indonesia
Share:

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Bí quyết khởi nghiệp của “ông trùm” dịch thuật toàn cầu Flitto

Từ cậu học sinh chuyên dịch bài Anh văn giúp bạn thời trung học, Simon Lee (28 tuổi), khởi nghiệp bằng công ty dịch thuật toàn cầu Flitto, theo hãng tin BBC. 

Simon Lee, 28 tuổi, chàng trai người Hàn Quốc khởi nghiệp với công ty dịch thuật toàn cầu Flitto năm 2012.
Đến nay, khi Simon Lee 32 tuổi, Flitto đã thu được lợi nhuận 2,1 triệu USD mỗi năm, với 5 triệu người dùng trên toàn thế giới.
Không giống như những công ty dịch thuật truyền thống, Flitto không thuê nhân viên chính thức, mà mời gọi những người biết trên hai ngôn ngữ làm việc ngay trên website và ứng dụng điện thoại.
Cứ mỗi 250 kí tự dịch được, họ nhận được 10 USD, và chia một ít phần trăm cho Flitto.
Sau bốn năm, công ty có hơn một triệu người cung cấp dịch vụ dịch thuật với 17 ngôn ngữ, đến từ 170 quốc gia.
Theo hãng tin BBC, ý tưởng công ty dịch thuật của Simon Lee bắt đầu từ việc anh thường xuyên giúp bạn dịch những bài tập tiếng Anh thời trung học. Cứ mỗi lần dịch bài, anh được chiêu đãi một bữa ăn.
Không chỉ nổi trội ở môn tiếng Anh, Simon Lee còn thông thạo năm thứ tiếng khác như: Hàn Quốc, Pháp, Trung Quốc, Nhật Bản, Ả Rập. Có được điều này là nhờ Simon Lee có tuổi thơ gắn với công việc của bố tại công ty đa quốc gia.
Simon Lee được sinh ra ở Kuwait. Năm 4 tuổi, anh di chuyển đến Anh.
Ba năm sau, gia đình anh chuyển đến Mỹ, sau đó một năm thì chuyển đến Ả Rập Saudi.
Bảy năm sau, Simon Lee trở về Hàn Quốc và học tập tại đây.
Nhưng cuối cùng, anh lại khởi nghiệp ở London (Anh) với hai lý do: muốn tránh mặt người quen có thu nhập cao và muốn làm việc ở thành phố đa văn hóa.
“Tôi khởi nghiệp, tôi không có nhiều tiền. Nên nếu tôi ở lại Seoul, tôi sẽ so sánh với mình với những bạn bè có thu nhập cao, và tôi sẽ buồn lắm” - Simon Lee chia sẻ.
Với sự giúp đỡ của một tổ chức khởi nghiệp, Simon Lee bắt đầu việc kinh doanh của mình.
Bước đầu, cậu thu hút người dùng và phiên dịch viên bằng cách cho Flitto thu thập những thông tin về các ngôi sao như Lady Gaga trên các phương tiện truyền thông và khuyến khích mọi người dịch nó thành nhiều tiếng khác nhau. Đổi lại, họ sẽ những được những món đồ vật của các ngôi sao được đề cập.
Chiến dịch hiệu quả, Flitto dần thu hút khách hàng và người dịch khắp nơi trên thế giới, cũng như định vị được thương hiệu riêng.
Hiện nay, Flitto có trụ sở ở Seoul với 34 nhân viên toàn thời gian, nhận 70.000 lời đề nghị dịch thuật mỗi ngày.
Một khoản lợi nhuận thêm của Flitto đến từ việc kinh doanh từ quần áo đến ốp lưng điện thoại, và thậm chí là những thông tin, hình ảnh trên khắp thế giới nhằm phục vụ giao thông.
Simon Lee cho biết anh không cảm thấy bị đe dọa bởi sự phát triển của các dịch vụ dịch thuật được vi tính hóa trên mạng, bởi anh tin rằng máy tính sẽ không bao giờ chính xác bằng lao động của con người.
Simon Lee chia sẻ: “Khi những sinh viên mới tốt nghiệp hỏi tôi liệu họ có nên khởi nghiệp không, tôi nói: không, việc này căng thẳng lắm”.
Nhưng với những lo âu không thể tránh khỏi, anh cũng khuyến khích người trẻ nên thử. “Cứ đi theo ước mơ của mình và tin rằng nó sẽ thành hiện thực. Mỗi ngày bạn đều nghe nhịp tim của mình, bạn đang sống của cuộc đời của bạn”.
(Theo Báo Thanh Niên)

Share:

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Kiếm 10.000 USD mỗi tháng nhờ giao khoai tây

Alex Craig (Mỹ) bán những củ khoai khắc lời nhắn theo yêu cầu, với giá từ 8-10 USD tùy kích cỡ.
Khi Craig nói với bạn gái về kế hoạch kinh doanh của mình, cô gái đã nhận xét đây là ý tưởng ngớ ngẩn nhất mình từng nghe thấy. Rất nhiều người cũng nghĩ như vậy, nhưng hàng nghìn người khác thì không. Vì thực tế là Craig đã mở dịch vụ chuyển phát ẩn danh qua thư những củ khoai tây có khắc lời nhắn.

Trên WFAA, doanh nhân 24 tuổi người Texas (Mỹ) cho biết anh đã bán được hơn 20.000 củ và lời 10.000 USD mỗi tháng từ khi thành lập Potato Parcel hồi tháng 5. Những củ khoai cỡ trung bình (khắc được khoảng 100 ký tự) có giá 7,99 USD. Còn những củ lớn (vừa tới 140 ký tự) thì được bán với giá 9,99 USD.
Craig chỉ mất 30 giây để hoàn tất một sản phẩm. Ảnh: WFAA

Ngày đầu tiên, Craig quảng cáo việc kinh doanh trên mạng xã hội Reddit. Và các đơn đặt hàng bắt đầu tăng vọt trong ngày hôm sau. "Chúng tôi nhận được số đơn hàng trị giá tới 2.000 USD. Khi ấy, tôi biết mình đã làm đúng", anh nhớ lại.

Craig chỉ mất khoảng 30 giây để viết một tin nhắn rồi đóng gói sản phẩm vào phong bì. "Chúng tôi đã gửi hàng nghìn củ khoai cho mọi người trên toàn nước Mỹ. Thế nên, nếu nghĩ theo một cách kỳ quặc, chúng tôi đã tác động lên cuộc sống của ai đó chỉ trong vài giây", anh nói. Potato Parcel hiện giao hàng tới cả Australia, Canada và Anh.
potato-2-9252-1440044967.jpg
Những bức ảnh về loại quà tặng độc đáo này được chia sẻ rất nhiều trên mạng xã hội. Ảnh: Twitter
Rất nhiều người dùng Twitter đã chia sẻ những bức ảnh về món quà đặc biệt này. Theo họ, đây là dạng giao tiếp rất độc đáo. "Có hai việc ghìm chân mọi người trong cuộc sống. Đó là sự sợ hãi và nghi ngờ. Cụ thể là nỗi sợ thất bại và sợ lãng phí thời gian, cùng sự nghi ngờ mình có thể đạt thành công lớn", Craig cho biết trên WFAA.

Entrepreneur nhận xét đây không phải lần đầu tiên những ý tưởng đơn giản như thế này nhận được sự ủng hộ lớn đến vậy. ShipYourEnemiesGlitter cũng có dịch vụ tương tự, khiến nhà sáng lập Matthew Carpenter trở nên nổi tiếng trên Internet trước khi anh này chán kinh doanh tiếp và bán website với giá 85.000 USD.

Đây cũng không phải lần đầu khoai tây tạo cảm hứng khởi nghiệp cho các doanh nhân. Hồi tháng 1, Zack Brown từng huy động được hơn 55.000 USD cho dự án làm salad khoai tây. Dù vậy, Brown nghiêm túc hơn Carpenter trong việc kinh doanh và còn đang làm sách hướng dẫn nấu salad khoai tây.
Share:

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Từ blogger thành... “vua pizza”

Là một trong những blogger “đời đầu” viết về ẩm thực, suốt 10 năm qua anh đã miệt mài cống hiến những bài viết rất có giá trị về pizza.

Trong giới sành pizza, hiếm có ai lại không biết đến tên tuổi của Adam Kuban. Là một trong những blogger “đời đầu” viết về ẩm thực, suốt 10 năm qua anh đã miệt mài cống hiến những bài viết rất có giá trị về pizza. Và rồi cũng sau ngần ấy năm tích lũy được một vốn kiến thức đáng kể về loại thứ ăn đặc biệt này, mới đây anh đã mạnh dạn từ bỏ nghiệp viết lách để mở một nhà hàng pizza riêng của mình.

Cửa hàng của anh có tên là Margot và thực đơn của nó dĩ nhiên là pizza. Có đến 7 loại pizza được anh chọn đưa vào ở đây, từ loại bánh có cà chua và phó mát đến các loại gồm cả xúc xích, ớt xanh và hành đỏ. Anh cho biết cửa hàng anh thường bán hết vèo vé dành cho khách đến thưởng thức và xem cách làm bánh tận nơi chỉ trong vòng 60 giây cứ mỗi sau khi anh gửi email đi. Và quả thật anh không hề khoe khoang. Khách đến cửa hàng anh ngoài việc thưởng thức bánh còn có thể được anh chia sẻ kinh nghiệm nếu như có nhu cầu, chẳng hạn như bao nhiêu phần trăm nước là đủ cho loại bánh này và bột phải được lăn ra sao.

Adam Kuban lớn lên ở thành phố Kansas. Trong đầu cha anh lúc nào cũng bị “ám ảnh” bởi pizza. Vào những đêm làm bánh pizza cho gia đình thưởng thức, ông lại thay đổi công thức một chút, và khi ấy Kuban có vai trò giúp cha lăn bột. Những năm đầu thập niên 1980, cha anh nhận thấy rằng giấc mơ lớn nhất của đời mình là pizza nên quyết định mở một cửa hàng bán pizza ở Kansas. Ông đặt tên tiệm là Mamma Mia và nó tồn tại được 1,5 năm. Sau đó, gia đình anh chuyển sang làm pizza theo kiểu “cấp tốc”: mua những hộp pizza Chef Boyardee có sẵn mọi thứ trong đó rồi chỉ cần thực hiện vài công đoạn đơn giản nữa là có sẵn một chiếc pizza.

Một thời gian sau, Kuban tung ra một trang web với ý định biến nó thành “một tạp chí về văn hóa pizza”. Trước đó anh cũng đã theo học báo chí vì biết rằng mình phải có trách nhiệm viết về nó. Thế là anh viết về mọi thứ liên quan đến pizza, từ lò nướng thế nào đến cách thức chế biến nước xốt ra sao, và nhanh chóng thu hút được một lượng độc giả khổng lồs đến từ nhiều ngành nghề khác nhau: đầu bếp, nhà báo, người yêu pizza và cả những kẻ “ngoại đạo” như cách họ thừa nhận trong các comment cho những bài viết của anh.

Kuban không phải là trường hợp duy nhất trong giới viết lách về ẩm thực trên Internet mở cơ sở làm ăn riêng sau nhiều năm tích lũy kiến thức lẫn kinh nghiệm. Trước anh đã có Lisa Fain với một nhà hàng kiểu Texas sau nhiều năm viết cho trang Homesick Texan. Pim Techamuanvivit, viết cho Chez Pim cũng mở Kin Khao, một nhà hàng kiểu Thái, ở San Francisco cách đây vài năm, và Molly Wizenberg vẫn tiếp tục viết lách sau khi cùng mở hai nhà hàng với bạn ở Seattle. Dù mới gia nhập đội ngũ trên nhưng Kuban không hề tỏ ra kém cạnh. Bản thân anh cũng là một đầu bếp tuyệt vời và đầy tâm huyết. Do vậy cũng dễ hiểu vì sao pizza của anh đang thu hút được nhiều khách “ruột”.

Khi được hỏi “Có bao giờ anh ăn pizza ở nơi khác không?” Anh trả lời: “Có chứ, tôi vẫn thường ghé tiệm Maria.” Đó là nơi mà anh vẫn hay ghé cùng cha từ lúc lên 8 hay 9 tuổi. Cũng tại nơi này mà cha anh đã ấp ủ giấc mơ có được một tiệm pizza riêng.

Thật ra tiệm Maria không có gì là sang trọng nhưng lại có nét rất riêng – được một gia đình quản lý từ năm 1957 đến nay, bên trong được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật và đồ vật mang tính tôn giáo, các nữ nhân viên phục vụ chỉ mặc toàn màu đỏ. Bánh pizza của họ thì to đùng và không nổi tiếng lắm nhưng lại là nơi tiếp sức cho nhiều giấc mơ về pizza. “Người ta vẫn cứ tranh luận về pizza nhưng các bạn có nhớ thời mình còn bé không? Các bạn thích pizza nhưng không biết tại sao, chỉ đơn giản là thích thôi,” Kuban lý giải.
(Tri thức Trẻ)
Share:

Trang

Nổi bật

Giới siêu giàu kiếm tiền từ đâu?